Chương trước
Chương sau
Chương 889: Miếng ngọc đặc biệt.
“Anh bắt đầu từ lúc nào…”
Mọi người sửng sốt một chút, cô gái họ Diệp cũng sửng sốt, đôi mắt đẹp nhìn Tân Trạm mang theo thần sắc xa lạ.
Anh có thể bày ra trận pháp để giết người theo ý muốn, đây chắc chắn không phải là điều mà một Trận Pháp sư bình thường có thể làm được.
Sắc mặt ông già họ Trâu tái nhợt, vừa mới nói Tân Trạm vô dụng, đã bị đối phương đe dọa, khiến ông ta vô cùng xấu hổ. Ông ta tức giận hét lên, hơi thở toàn thân như muốn nổ tung, đánh vỡ tất cả xiềng xích linh khí trên người và vũ khí sắc bén trên đầu.
Tân Trạm khẽ cau mày, thực lực hiện tại của anh hồi phục vẫn còn quá yếu, nếu không cho dù là lão già này phát hiện, ông ta cũng sẽ không thể thoát khỏi xiềng xích của trận pháp này.
“Thế nào? Cô cho tôi khối ngọc bội, tôi sẽ giúp cô tìm hài cốt của ba cô” Tân Trạm nhìn cô gái họ Diệp nói.
“Cô chủ, đừng đồng ý, tên nhóc này lai lịch không rõ ràng” Ông Trâu bất mãn nói.
“Nguồn gốc không quan trọng. Một số người có vẻ trung thành, nhưng thực tế họ còn nguy hiểm hơn những người lạ”
Tần Trạm cười nhạt, nhìn lướt qua ông Trâu, sau đó thâm thúy nói với cô gái: “Cô nói có đúng không”
“Tên nhóc, mày có ý gì?” Ông Trâu đột nhiên tức giận nói: “Tao đã đi theo nhà họ Diệp mấy chục năm rồi. Mày dám nói tao nguy hiểm?”
Nhìn chăm chăm Tân Trạm, ánh mắt cô gái chợt sáng lên, nói: “Ông Trâu rất trung thành, hi vọng anh đừng khiêu khích người khác”
“Tôi có thể đưa nó cho anh, nhưng anh phải thề sẽ giúp đỡ”
Cô ấy dường như đã hạ quyết tâm, đưa khối ngọc bội cho Tân Trạm khiến những người xung quanh vô cùng kinh ngạc.
“Cô chủ, cô như thế này quá mạo hiểm”
Ngay cả bà lão cũng không khỏi lắc đầu.
“Nhưng con đường dẫn đến vực thẳm tăm tối quá nguy hiểm. Có thêm người giúp đỡ thì vân tốt hơn, còn nếu anh ta muốn lừa dối, không phải vẫn còn bà sao?” Cô gái cười nói.
Sau khi nắm lấy khối ngọc bội vỡ nát, Tân Trạm cảm nhận được linh khí bên trong, chỉ cảm thấy bình tĩnh một lúc, vết rách thiên đạo trên cơ thể ngày đó cũng có khuynh hướng dịu đi, trong lòng thầm nói mình đoán không sai.
Chỉ là ngọc vỡ quá nhỏ, hoàn toàn không có thể áp chế vết rách, không biết cô gái lấy ngọc vỡ này ở đâu, Tân Trạm định hỏi một chút.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không lừa dối mấy người đâu Cầm lấy ngọc bội, Tân Trạm nhẹ giọng nói.
“Hừ, cậu tốt nhất là nên như thế. Tôi đang nhìn chằm chằm cậu đây, nếu dám làm bậy, kiếm trong tay tôi sẽ không thương tiếc đâu ng Trâu dường như rất có thành kiến với Tân Trạm, giọng điệu ẩn chứa uy hiếp.
Nhóm người lại tiếp tục lên đường, cô gái giới thiệu hai bên với nhau.
Hóa ra cô gái đó tên là Diệp Vũ Đình, Thiếu Chủ của một gia tộc ở thế giới ẩn bé, còn người thanh niên bên cạnh cô ấy tên là Liêu Khải Trạch, một người bạn mà cô ấy đã kết giao. Còn lại là ông Trâu, bà lão và một ông già khác, đều là trưởng lão của nhà họ Diệp trong nhiều năm.
“Thế giới ẩn bé, trên đời này còn có kiểu thế giới ẩn như vậy sao?” Tân Trạm có chút tò mò, trong Việt Nam, chỉ có tám gia tộc lớn và ba tông thế giới ẩn, đều là nơi khổng lồ không gì sánh được, mà thế giới ẩn Song Linh Môn lớn nhất đã bị đóng cửa vì tông môn xảy ra chuyện.
“Đương nhiên” Diệp Vũ Đình gật đầu nói: “Việt Nam có thế giới ẩn lớn nhất thế giới, những khu vực khác cũng không phải hoàn toàn không có thế giới ẩn, nhưng cũng không đủ lớn, quy mô bên trong có hạn, chỉ có thể chứa một vài gia tộc nhỏ. Cũng giống bên Châu Âu cũng có một thế giới ấn lớn. “
Nghe Diệp Vũ Đình thuật lại, Tân Trạm khế gật đầu.
Lúc này mới biết những tà phái như Hỏa Diệc Tông cũng sở hữu thế giới ẩn của riêng mình, chẳng trách họ có thể sống mãi trong thế giới mà không bị tiêu diệt “Hừ, những lẽ thường này còn không biết, đúng là ngu dốt” Ông Trâu không khỏi khinh thường.
“Vậy thì ông có biết Linh trận Vạn Thú cần sắp xếp bao nhiêu đạo văn không?” Tân Trạm nhướng mày khi nghe thấy điều này.
“Thật nực cười, tôi không phải Trận Pháp sư, sao lại biết chuyện này?” Lão già chế nhạo.
“Vậy tôi không đến từ thế giới ẩn bé, tại sao phải biết chuyện này?” Tân Trạm dùng lời nói y hệt phản bác lại.
“Cậu!” Ông Trâu cứng đờ, khit mũi tức giận.
Diệp Vũ Đình đứng bên cạnh cười nhẹ lắc đầu, nhóm người đã đi hàng chục km, chẳng mấy chốc đã đến một vết nứt lớn trên mặt đất.
Toàn bộ vết nứt trong lòng đất như thể bị một cường giả to gan nào đó bổ ra, hàng chục dặm của trái đất bị xuyên thủng. Sâu đến nỗi không có nhìn thấy điểm cuối, chỉ có sương mù màu đen, mà tiếp tục khuếch tán ra.
Hai phần của vết nứt cách nhau gần một km ở điểm xa nhất, nên gọi là vực thẳm thì đúng hơn.
“Đây là Vực Sâu Hắc Ám. năm đó ba tôi lên vào để tìm bảo vật, nhưng ông ấy đã chết trong đó” Diệp Vũ Đình nhìn xuống, lộ ra thần sắc phức tạp.
“Vũ Đình đừng lo lãng, anh nhất định sẽ giúp em tìm được ba của em” Thiếu niên Liêu Khải Trạch nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn anh Liêu” Diệp Vũ Đình nở nụ cười, khuôn mặt như hoa như ngọc đó không khỏi khiến Liêu Khải Trạch cảm thấy ấm áp.
Tân Trạm đi đến bên bờ vực thẳm, cúi đầu nhìn. Chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hắc ám, trong đó không gian hồn loạn, hơi thở hỗn độn không ngừng thổi tới, gió mây lồng lộng khiến da thịt rét run.
Dưới dòng chảy hỗn loạn, ngay cả thần thức cũng bị che chän, không thể nhận thức quá xa.
Mà khi sương mù bay lên, có một hơi thở nguy hiểm. Như thể trong bóng tối, có vô số con ác thú hung dữ đang đói ăn “Nơi này không đơn giản, Âm Khí mạnh” Phù ma không nhịn được nói: “Nếu như có cường giả ma tu chọn ở đây tu luyện, nhất định sẽ thu được kết quả gấp đôi với nửa công sức”
“Thật đáng tiếc khi Âm Thuần không đến đây, cậu ấy hắn là rất hối hận. Mà có lẽ, biết đâu bên trong quả thực có ma tu: Tân Trạm cũng thầm thở dài, cha của Diệp Vũ Đình hồi đó lẽ ra phải khá mạnh, nếu không.
thì hấp tấp xông vào nơi này chẳng khác gì đi tìm chết.
“Anh Lam, mặt dây chuyên ngọc bích tôi đưa cho anh, có thể giúp chống chọi với giá lạnh” Lúc này Diệp Vũ Đình bước tới, đưa một mặt dây chuyền ngọc bích tỏa ra ánh sáng dịu dàng cho Tân Trạm.
Tân Trạm vẫn dùng bí danh Lam Trần, cùng với sự thay đổi về ngoại hình, cũng không khơi dậy được sự nghỉ ngờ của Diệp Vũ Đình và những người khác.
“Cũng may lúc đó có khắc họa thêm vài phù văn dự bị, nếu không thì thật sự rất phiền phức” Diệp Vũ Đình cười.
Tân Trạm cảm ơn, cầm lấy mặt dây chuyền bằng ngọc trong tay, phát hiện nó được chạm khắc bằng phù văn Hỏa Dương, quả thực có thể chịu được lạnh giá dưới vực sâu, nhưng tác dụng có hạn.
Tần Trạm suy nghĩ một chút, biến ra một con dao khắc trên mặt dây chuyền ngọc bội kia thêm một lá bùa, nhiệt độ của mặt dây chuyền ngọc bích trong tay đột nhiên tăng lên, nhiều người không khỏi ngạc nhiên nhìn sang.
“Anh còn là Phù Lục sư sao?” Diệp Vũ Đình cũng có chút kinh ngạc.
“Biết một chút thôi, mặt dây chuyền bằng ngọc của cô quá thô. Nếu cần tôi có thể thêm một lá bùa cho cô” Tân Trạm nói.
Biết cha của Vũ Đình trong tay có miếng ngọc bội lớn hơn, Tân Trạm cũng muốn chuyến đi này an toàn hơn một chút, ít nhất cũng phải tìm được thi thể của người này.
“Vậy đành làm phiền anh” Diệp Vũ Đình cười lễ phép, đưa mặt dây chuyền ngọc bích cho Tân Trạm.
“Cô chủ, danh tính của người này không rõ, coi chừng anh ta động vào bất cứ thứ gì trên mặt dây chuyền ngọc bích” Ông Trâu đứng lên, lại cau mày.
“Ông Trâu, nếu như tôi không lấy được chìa khóa kho báu do ba tôi để lại, đến cả nhà họ Diệp cũng không còn nữa, anh ấy còn có thể thèm muốn cái gì từ tôi” Diệp Vũ Đình cười ngây ngô khiến mặt ông Trâu cứng đờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.