Chương trước
Chương sau
Chương 321
Tấn Trạm hít sâu một hơi, nói: các người cút, có nghe thấy không?!
“Tôi bảo cậu giao đổ ra đây, cậu không nghe hiểu sao?” Ha Tam Thanh cười mia nói.
Vừa dứt lời, trên người Tần Trạm lập tức ra ánh sáng vàng kim mänh liệt.
Sau đó chỉ nghe một tiếng, lấy Tần Trạm làm trung tâm, lực lượng đáng sợ khuếch tán ra bốn phía Ba người này không kịp né tránh, lập tức bị đánh hộc máu. Sắc mặt đám người Hạ Tam Thanh lập tức thay đổi, đau nhức ở ngực lan ra.
“Không phải cậu là đại tông sư sao? Sao có thể có lực lượng khủng bố như thế?” Sắc mặt Hạ Tam Thanh khó coi nói.
Ba vị võ giả mới vào giới võ tông, ở trước mặtTấn Trạm gắn như không có lực đánh trả.
Tần Trạm không trả lời câu hỏi của bọn họ, mà lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, nói: “Tôi không muốn giết các ông, tôi nói lại lấn nữa, huyệt mộ đó tôi chưa từng tiến vào.”
Sau khi nói xong những lời này, Tần Tram nhanh chóng rời đi.
“Làm sao bây giờ?” Hai người bên cạnh Hạ Tam Thanh hỏi.
Hạ Tam Thanh ngối dậy, ông ta có chút nghĩ lại mà sợ nói: “Người này mới hơn hai mươi, thực lực đã hơn. xa chúng ta, người như vậy tuyệt đối không thể trêu chọc, nếu không sẽ mang tới họa ngập đầu cho gia tộc.”
Nếu là cao thủ tuổi ngang với bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ không e ngại như vậy.
Nhưng còn trẻ tuổi đã có tu vi như thế, chỉ có hai khả năng.
Có chỗ dựa là gia tộc lớn, hoặc là phía sau có sư phụ có tu vi rất cao.
Cho dù là bên nào, cũng không phải là bên bọn họ có thể trêu chọc.
Mà ở bên khác, Tấn Trạm gọi xe, tiến đến một KTV .Trong KTV này, Phương Hiểu Điệp đang đứng cùng chỗ với mấy người thanh niên, “Cô bé, đừng thấy cho mặt mũi mà lên mặt. Một người thanh niên cấm đầu lanh mặt nói: “Biết tôi là ai không? Tôi là Hạ Viết Khanh cháu nội của Hạ Tam Thanh, tôi có thể nhìn trúng cô, là phúc của cô đấy.”
“Tôi nhổ vào!” Phương Hiểu Điệp mắng: “Cho dù anh là con của trời, anh cũng không thể cưỡng ép dân nữ… Không đúng, cưỡng đoạt thiếu nữ!!
Ha Viết Khanh cười nhạo nói: “Con mẹ nó đừng nói lời vô nghĩa, cô ngoan ngoãn đi theo tôi, hay là tôi ép cô đi?!
Phương Hiểu Điệp lùi về sau hai bước, cô ta chỉ vào Hạ Viết Khanh nói: “Tôi nói cho anh biết nhé, tôi hẹn bạn, bạn của tôi vô cùng lợi hai, lát nữa anh ấy đến đây sẽ đánh anh một trận!!
Thực tế người bạn này của cô ta đang ẩn nấp ở một chỗ bí mật, nhìn thấy tình cành này, đã không dám đến gắn.
Hạ Viết Khanh cười mia nói: “Bạn rắm chó gì chứ, cô gọi anh ta ra đây thử xem?!
Sau khi nói xong, Hạ Viết Khanh vươn tay nắm lấy cánh tay Phương Hiểu Điệp.
Phương Hiểu Điệp giờ tát vào mặt Hạ Viết Khanh một cái, một cái tát này khiến lỗ tai Hạ Viết Khanh ong ong, cà gương mặt đếu đỏ bừng lên.
“Cô muốn chết à!” Hạ Viết Khanh lập tức giận tim mặt, giờ tay muốn tát lại.
Đúng lúc này, một bàn tay nắm chặt cổ tay anh ta.
“Con mẹ nó tên nào..”
Hạ Viết Khanh còn chưa nói xong, cơ thể trực tiếp bay ra ngoài, đập mạnh vào tường.
“Tần Trạm?” Nhìn thấy Tần Trạm xong, Phương Hiểu Điệp vội vàng nhào vào trong lòng Tần Trạm, kinh ngạc nói: “Sao anh lại tới đây?” Tấn Trạm lạnh mặt nói: “Không phải là em tìm bạn chơi sao?!
“Ai da, bạn em còn chưa tới mà!” Phương Hiểu Điệp có chút ấm ức nói: “Tản Trạm, anh nhanh giáo huấn mấy tên này giúp em đi! Bọn họ muốn sàm sỡ em. Hạ Viết Khanh đứng dậy, anh ta lau máu ở khóe miệng, chỉ Tấn Trạm mắng: “Sao mày dảm đánh tao?
Mày đợi đó cho tao, có bàn lĩnh thì đừng đi!” Tấn Trạm liếc mắt nhìn anh ta một cái, làm bộ0-2 muốn đánh anh ta.
Hạ Viết Khanh và máy người bạn lập tức sợ tới mức co cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa mắng: “Mẹ nó đợi đó cho ông! Ông đây nhớ kỹ mày rồi!!
Tần Trạm không để ý tới, anh kéo tay Phương Hiểu Điệp nói: “Đi, về nhà!!
“Ai da, không được! Bạn em còn chưa tới, em đã hẹn với người ta rồi, không thể bỏ đi như vậy được?” Phương Hiểu Điệp dùng lực lắc đầu nói.
Tần Trạm nhíu mày: “Khi nào cậu ta tới?!
“Bọn em hẹn ba giờ, bây giờ đã ba giờ rưỡi rồi.” Phương Hiểu Điệp than thờ.
“Cậu ta đều không tới đúng giờ, em còn đợi cái gì chứ?” Tấn Trạm lạnh giọng nói.
Đúng lúc này, một người thanh niên diện mạo tuấn tú đi từ xa tới.
Anh ta cười nói: “Em là Hiểu Điệp đúng không?
Ngại quá, trên đường bị kẹt xe, cho nên tới muộn.”
Tấn Trạm liếc mắt nhìn người thanh niên này một cái, lông mày nhíu lại, Vừa rồi Tân Trạm tận mắt nhìn thấy người thanh niên này nấp sau tường thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không phải kẹt xe, mà là sợ hãi. “Cậu có quan hệ gì với Phương Hiểu Điệp?” Tấn Trạm kéo Phương Hiểu Điệp ra sau người, nghiêm mặt hỏi.
Người thanh niên cười nói: “Chúng tôi là bạn quen trên mạng, anh là anh trai cô ấy đúng không?!
Tân Trạm không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Vi sao vừa rối nắp ở một chỗ không dám ra? Sao thế, cậu sợ đảm lưu manh kia đánh cậu sao?” Sắc mặt người thanh niên hơi đổi, nhưng rất nhanh khôi phục nụ cười ấm áp.
“Anh nhìn lầm rồi đúng không? Tôi vừa mới đến mà.” Trên mặt người thanh niên không nhìn ra được chút sơ hờ nào, rất rõ ràng là một tay lão luyện.
“Tần Trạm, anh đừng náo loạn nữa, nói linh tinh gì thể, anh ấy không có khả năng là người như thế. Phương Hiểu Điệp ở bên cạnh nói.
Tấn Trạm cười, gật đầu nói: “Có lẽ vậy.”
“Chúng ta nhanh đi vào thôi.” Phương Hiểu Điệp nói.
Ba người đi vào phòng VIP, Tần Trạm ngồi một bên, mà Phương Hiếu Điệp và nam sinh này không biết nói chuyện gì.
Một lúc lâu sau, nhân viên phục vụ đi tới, vẻ mặt anh ta tôn kinh hỏi: “Xin hỏi mọi người muốn dùng gì a?!
Người thanh niên kia vội vàng cảm lấy thực đơn, anh ta liếc một vòng nói: “Bình thường tôi đều uống louis, restart hoặc chivasregal, mây thứ này đều mang một chai tới cho tôi đi.”
“Vâng thưa anh.” Nhân viên phục vụ cẩm lấy đơn rượu rồi đi ra ngoài.
Tần Tram hơi híp mắt, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Tên này còn rất giỏi làm ra vẻ, miệng đầy tiếng Anh, không cần thận là “tên trai bao” chuyên lừa gạt phụ nữ.
“Tôi đánh liều hỏi một câu.” Tần Trạm nói: “Rươu này người nào thanh toán?!
Người thanh niên kia cười nói: “Người nào thanh toán không quan trọng, quan trọng là… Uống cùng với ai. Huống chi chút rượu đó không tốn nhiều tiến lắm.”
Không tốn nhiều tiền sao? Chỉ riêng mấy chai rượu này đã trên mấy trăm triệu rồi.
Nghe xong câu trả lời của người thanh niên, Tần Trạm chắc chắn với ý nghĩ của mình.
Anh kéo Phương Hiếu Điệp sang một bên, nhỏ giọng nói: “Tên này đang lừa em, em không nhìn ra sao?!
Phương Hiểu Điệp nói thẩm: “Không phải chứ? Em thấy anh ta không giống người xấu mà!
“Người xấu sẽ viết lên mặt mình là người xấu sao?” Tần Trạm bắt đắc dĩ nói: “Ở trong mắt em, có phải người có bộ dạng đẹp trai đều là người tốt, bộ dạng xấu đều là người xấu hay không?!
Phương Hiểu Điệp bị Tần Trạm nói như thế, không tự giác được cúi đấu xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.