Sắc mặt của Dương Nghị và Lâm Khinh Thiền nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, chỉ có mình Tần Trạm đau đớn đứng bên cạnh. Mẹ nó, 17 tỷ 500 triệu đấy, cứ thế ném đi luôn à? Thế thì đáng tiếc quá! 
 “Không được, mình phải tìm thời cơ nhặt nó lên mới được.” Tần Trạm thầm nghĩ. 
 “Cô à, cô làm thế thì hơi quá đáng” Dương Nghị lạnh mặt nói: “Cô biết chúng tôi là ai không?” 
 Tô Uyên cười khẽ không nói một lời, nhưng ánh mắt khinh miệt lại khiến người ta khó chịu hơn. 
 “Chúng ta đi thôi.” Không biết có phải là cố ý hay không, Tô Uyên thân thiết kéo cổ tay Tần Trạm rời đi. 
 Sau khi họ rời đi, Lâm Khinh Thiền lập tức nổi điên, giậm chân mắng: “Con đĩ này! Cô ta có ý gì vậy? Giả vờ giả vịt cái gì! Dám sỉ nhục chúng ta!” 
 Dương Nghị không ngờ Lâm Khinh Thiền lại ngu ngốc đến thế. Anh ta nhìn theo hướng Tô Uyên rời đi, thầm nghĩ: Rốt cuộc cô gái này là ai mà nói ném là ném luôn 17 tỷ 500 triệu như thế? Dương Nghị không lấy làm lạ khi có người chi 17 tỷ 500 triệu mua một chiếc nhẫn, nhưng vừa mua xong đã vứt đi, ngay cả nhà họ Dương cũng không hào phóng đến mức đó. 
 “Chờ đến buổi tiệc của nhà họ Tô, xem cô ta có mặt hay không.” Dương Nghị thầm nghĩ. 
 “Mau nhặt nhẫn lên đi.” Lâm Khinh Thiền cúi người nói. 
 “Nhặt cái búa!” Dương Nghị quát: “Đeo chiếc nhẫn này vào ngày cưới, em không sợ bị Tần Trạm cười nhạo sao?” 
Lâm Khinh Thiền sửng sốt, đau lòng nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-chien-than/627386/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.