Từ Thư Tiêu hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy. Loại người nịnh giàu ghét nghèo như cô ta không có bất cứ khí khái nào, cô ta run rẩy vươn tay, van xin: “Tân… Tân Trạm, tôi từng dạy học cho cậu mà, cậu quên trước kia tôi còn lên lớp cho cậu sao…” 
 Tần Trạm cười lạnh: “Bây giờ cô mới nhớ cô từng dạy tôi hả?” 
 Từ Thư Tiêu Vội nhìn đám bạn học, van xin: “Các cậu mau nói chuyện giúp tôi đi.” 
 Nhưng đám bạn học này đều sợ bị vạ lây, không một ai lên tiếng. 
 “Mấy người các cậu băm cái bàn này ra cho tôi, nhìn cô ta ăn hết.” Kiếm Hổ xua tay. Mấy người bên cạnh hắn lập tức đi về phía Từ Thư Tiêu. 
 “Cậu Trạm, chúng ta đi thôi.” Kiếm Hổ cười khẽ nói. 
 Tần Trạm cùng Kiếm Hổ lên phòng riêng trên tầng hai, lập tức thấy mấy hộp quà được đặt trên bàn. 
 “Mời cậu Trạm ngồi.” Kiếm Hổ cười nói. Tần Trạm cũng không khách khí mà gật đầu ngồi xuống. Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, Kiếm Hổ uống cạn ly rượu, bày tỏ xin lỗi về chuyện lần trước. Sau đó hắn lấy một tấm thẻ ngân hàng, cười ngượng ngùng đưa cho Tần Trạm: “Đây là chút lòng thành của tôi, mong cậu Trạm nhận lấy.” 
 Tần Trạm biết nếu mình không nhận thì Kiếm Hổ sẽ bất an. Huống chi bây giờ anh cũng đang cần tiền, thế nên không khách khí mà nhận tấm thẻ ngân hàng đó. 
Sau khi đã ăn uống được một lát, Kiếm Hổ há miệng, dường như có lời muốn nói. “Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-chien-than/627382/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.