Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, Triệu Sĩ ngây ngẩn cả người, sau đó cả đám không nhịn được cười phá lên.
“Thằng này điên rồi à? Anh Sĩ, anh nghe nó nói gì chưa?”
“Ha ha, nó nói sẽ tha cho chúng ta, chẳng lẽ lần trước chúng ta đánh hư đầu nó mất rồi?”
“Trông cánh tay dây thép nắm đấm đậu xanh của mày kìa, mày chém gió với ai đấy?”
Tần Trạm không để ý tiếng cười nhạo của đám chung quanh, chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Sĩ. Mặc dù lúc này Tần Trạm chỉ là | luyện khí kỳ tầng một thấp nhất, nhưng đối phó với mấy tên lưu manh thì không đáng nói chút nào.
Triệu Sĩ móc tai, một tay cầm gậy, ghé tại lại gần Tấn Trạm hỏi: “Mày nói gì? Tao không nghe rõ, mày nhắc lại lần nữa?”
“Tôi nói, hoặc là cậu…”
“Tạo địt con mẹ mày!” Tần Trạm còn chưa nói xong thì Triệu Sĩ đã cầm gậy đập lên đầu Tần Trạm. Song hắn ta mới giơ gây lên đến nửa chừng thì đã bị Tần Trạm nắm chặt cổ tay, sau đó Tần Trạm giơ tay tát lên mặt hắn ta. “Bốp” một tiếng, Triệu Sĩ văng ngược ra ngoài như diều đứt dây.
Đám lưu manh vừa rồi còn cười nhạo đều cứng đờ, thậm chí còn có đứa dụi mắt, không tin nổi cảnh tượng vừa xảy ra trước måt mình.
“Mày… Chán sống.” Triệu Sĩ phun một búng máu, đứng dậy, giận tím mặt: “Hôm nay tạo giết chết mày! Xông lên cho tao!”
Bốn năm gã kiên trì xông lên. Nhưng chưa đầy nửa phút sau, tất cả chúng đều văng ra ngoài, ngã gục dưới đất không thể nhúc nhích. Triệu Sĩ nuốt nước miếng, vẻ mặt | tràn đầy kinh ngạc và hoảng sợ. Tần Trạm chỉ là thằng ăn bám ở nhà tay trói gà không chặt, sao tự dưng lại có võ công nhường này?
Ngay khi Triệu Sĩ còn đang kinh hãi thì Tần Trạm đã dần dần bước đến trước mặt hån ta.
“Mày… Máy định làm gì?” Triệu Sĩ hoảng sợ nói: “Tao cảnh cáo mày, tốt nhất mày đừng chạm vào tạo, bằng không… Á!” Hắn ta còn chưa dứt lời, Tần Trạm đã giơ chân đá lên xương bánh chè của hắn. Triệu Sĩ chỉ cảm thấy đầu gối đau đơn dữ dội, khiến hắn quỳ xuống đất.
“Trở về nói cho Lâm Khinh Thiền, tôi đã ly | hôn với cô ta rồi, tốt nhất cô ta đừng trêu vào tôi nữa.” Tần Trạm lạnh mặt nói.
Dứt lời, Tần Trạm quay đầu bỏ đi. Triệu Sĩ cắn răng, kêu gào: “Mày hãy đợi đấy, tạo sẽ không tha cho mày đâu!”.
Tần Trạm rời khỏi khu biệt thự Long An, đi đến chợ Đạm Thành. Trong lòng anh hơi phấn khởi, cũng hơi lo lắng. Phấn khởi là cuối cùng anh cũng đã dạy cho tên khốn Triệu Sĩ này một bài học. Mà lo lắng là sợ có lẽ lần sau sẽ rước lấy phiền toái. Nhà họ Triệu có thực lực tương đương với nhà họ Lâm, Triệu Sĩ còn cấu kết với những kẻ xấu ở Đạm Thành, lần này mình đánh Triệu Sĩ, chắc chắn hắn ta sẽ không để yên.
Nghĩ đến đây, Tần Trạm không khỏi khẽ thở dài một hơi.
“Được đến đầu hay đến đó vậy.” Tần Trạm cười khổ.
Tần Trạm đi dạo quanh chợ Đạm Thành một vòng, thu hoạch vẫn là con số 0. Đến chạng vạng, Tần Trạm không khỏi thở dài: “Xem ra con đường tu hành… Còn vất vả hơn mình nghĩ nhiều.”
Đúng lúc này, một chiếc điện thoại gọi tới, Tần Trạm cầm điện thoại thì kinh ngạc phát hiện người gọi là Lâm Tuyết Trinh. Thấy số điện thoại của cô ta, Tần Trạm nhíu mày, ánh mắt chán ghét. Dù vậy, Tần Trạm vẫn bắt máy.
“Được lắm đồ phế vật, anh dám đánh Triệu Sĩ! Tôi nói cho anh biết, bây giờ đầu gối của Triệu Sĩ đã bị vỡ vụn, một chân bị tàn phế, anh nói xem phải làm sao bây giờ?” Vừa bắt máy, Lâm Tuyết Trinh đã hùng hổ nói.
Tần Trạm lạnh lùng trả lời: “Cậu ta xứng đáng.”
“Anh!” Lâm Tuyết Trinh giận tím mặt. Cô ta hít sâu một hơi, nói: “Tần Trạm, anh hãy đợi đấy, Triệu Sĩ đã liên lạc với Kiếm Hổ rồi, để tôi xem anh sẽ làm gì?”
Bỏ lại câu này, Lâm Tuyết Trinh trực tiếp cúp máy. Sắc mặt Tần Trạm khẽ thay đổi. Kiếm Hổ rất nổi tiếng ở Đạm Thành, mấy năm trước lập nghiệp bằng thủ đoạn dơ bẩn, sau này tiến quân vào ngành bất động sản, trong tay có một đám đàn em, có thể nói không ai ở Đạm Thành muốn trêu vào Kiếm Hỏ.
“Nếu bây giờ mình là luyện khí kỳ hai tầng thì sẽ không cần e ngại hắn ta.” Tần Trạm âm thầm thở dài. Nhưng anh cũng không lo lắm, dù sao bây giờ anh cũng có y thuật, cho dù bị đánh thì cũng sẽ khỏi nhanh thôi.
Quán trà Golden Tea, Triệu Sĩ khập khiễng lên lầu. Trong đại sảnh tầng hai có một người đàn ông cao lớn đầu trọc, bên cạnh hắn là bảy tám người.
“Anh Hổ, anh nhất định phải lấy lại công bằng cho em!” Triệu Sĩ cố nhịn đau đớn dưới chân, khóc sướt mướt nói.
Kiếm Hổ liếc nhìn cậu ta, hỏi: “Mày là cái thá gì mà tao phải giúp mày?”
Triệu Sĩ sửng sốt, cắn răng nói: “Anh Hổ, chỉ cần anh phế bỏ thằng này giúp em thì bao nhiêu tiền em cũng chịu.”
Kiếm Hổ nhướng mày, im lặng vươn năm. ngón tay. Sắc mặt Triệu Sĩ thay đổi, nhưng hắn nghĩ chuyện này là vì Dương Nghị, chắc chắn anh ta sẽ trả tiền, thế là Triệu Sĩ gật đầu: “Được, chỉ cần có thể phế bỏ nó, bao nhiêu tiền cũng đáng!”
Hơn tám giờ tối, Tần Trạm mới trở lại khu biệt thự Long An. Vừa đến cửa khu biệt thự, Tần Trạm đã thấy một thiếu nữ xinh đẹp cao gầy. Cô đứng đó như một phong cảnh tươi đẹp, không biết thu hút ánh mắt của bao người.
“Anh đi đâu mà sao về muộn vậy?” Thấy Tần Trạm, Tô Uyên nhanh chóng bước tới hỏi.
Tần Trạm vò đầu: “Tôi ra ngoài mua ít đồ… Sao tự nhiên cô lại đến đây?”
“Sợ anh ở đây không quen chứ sao.” Tô Uyên trợn trắng mắt: “Tôi chờ anh lâu thế này, anh phải bao tôi ăn cơm đấy.”
“Không thành vấn đề.” Tần Trạm gật đầu cái rụp: “Tối nay tôi sẽ đích thân xuống bếp để cô nếm thử tay nghề của tôi.”
Tần Trạm làm người nấu ăn ở nhà ba năm, tay nghề nấu ăn khỏi phải bàn cãi. Anh vừa nói xong thì một chiếc xe minibus từ xa nhanh chóng lao tới.
“Thằng này ở trong khu biệt thự Long An hả?” Trên xe, Kiếm Hổ không nhịn được nhíu mày.
“Anh Hổ, thằng này nghèo lắm, trước kia ở rể nhà họ Lâm ba năm, làm gì có tiền mà sống ở đây.” Triệu Sĩ vội nói: “Chắc chắn nó đứng đây chờ vợ trước của nó, anh yên tâm, em rất hiểu biết nó, nó chỉ là một thằng mồ côi không cha không mẹ mà thôi.”
Nghe vậy, Kiếm Hổ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dẫn mấy người bước xuống xe, trong tay chúng đều khiêng một thanh mã tấu, trông rất đáng sợ. Thấy vậy Tân Trạm nhíu mày.
“Cô Uyên, cô lên lầu chờ tôi trước đi.” Tần Trạm phản xạ che chở trước mặt Tô Uyên.
Chỉ một động tác nhỏ, lại khiến Tô Uyên cảm thấy ấm lòng.
“Đám người này tới tìm anh hả?” Tô Uyên hói.
Tần Trạm gật đầu, thúc giục: “Cô mau vào nhà đi, tôi không muốn làm liên lụy tới cô.”
Mặc dù Tần Trạm biết nhà họ Tô rất mạnh, nhưng anh không biết là họ có thể chống lại Kiếm Hổ hay không.
“Tôi muốn đứng đây xem.” Tô Uyên chớp måt.
Lúc này, đám Kiếm Hổ Triệu Sĩ đã đến gần.
“Anh Hổ, chính là thằng đó!” Triệu Sĩ chỉ vào Tần Trạm, cắn răng nói.
Kiếm Hổ khẽ hừ một tiếc, lạnh mặt bước đến trước mặt Tần Trạm: “Thằng nhóc, mày đánh người của tạo hả?”.
Đối mặt Kiếm Hổ, Tần Trạm không nhịn được khẩn trương, hít sâu một hơi nói: “Ai bảo cậu ta xứng đáng”
“Xứng đáng?” Kiếm Hổ cười lạnh: “Tao nói cho mày biết, ở Đạm Thành, dù nó đánh mày thì mày cũng phải nhịn.”
“Chậc chậc, Kiếm Hổ, sao tôi không biết anh lại có năng lực lớn đến thế nhỉ?” Đúng lúc này, Tô Uyên bỗng lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.