Ông chưa bao giờ kể cho người khác biết chuyện này, cho dù nói thì cũng không ai tin. Ông vội đứng dậy, nghiêm túc nói: “Bất kế các cháu nói thật hay giả, bất kế Tân Trạm có thật sự làm chuyện đó hay không, ông đều không cho phép ly hôn, càng không cho phép cậu ấy rời khỏi nhà họ Lâm!” 
 “Ông nội, ông nói gi vậy?” Nghe vậy, Lâm Tuyết Trinh lập tức giận dữ giậm chân. 
 Đúng lúc này, Tân Trạm bước vào phòng. Anh mắt Lâm Tuyết Trinh sảng lên, vội chạy qua kéo tay Tân Trạm nói: “Anh mau nói với ông nội là anh đã đồng ý ly hôn với chị tôi đi.” 
 Tần Trạm liếc nhìn Lâm Tuyết Trinh, không nói một lời, đi thẳng đến trước mặt cụ Lâm, củi đầu kêu ông nội. Thấy Tân Trạm, cụ Lâm vội đứng dậy, kéo cố tay Tần Trạm, cười khẽ nói: “Tân Trạm, cháu không cần nói gì hết, ông tin cháu” 
 Tần Trạm lại lắc đầu cười khổ: “Ông à, lần này cháu đến đây. Là để nói lời chào tạm biệt ông. 
 Nghe vậy, sắc mặt cụ Lâm tức khác thay đổi, sốt ruột hỏi: “Tần Trạm, cháu sao vậy? Ông biết cháu bị oan, bây giờ ông sẽ kêu hai đứa nó nói xin lỗi cháu ngay” 
 “Kêu bọn trai xin lồi á? Dựa vào gi chứ!” Chị em nhà họ Lâm không phục. 
“Chủng bay.” Cụ Lâm đang định răn dạy thì Tần Trạm mệt mỏi xua tay, cay đắng nói: “Ông ơi, cháu biết cháu không xứng với Khinh Thiên, cũng biết cháu không thể trả hết ân tình cho ông, cho nên ba năm qua cháu vẫn luôn làm việc chăm chỉ, không oản hận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-chien-than/627369/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.