Chương trước
Chương sau
Một đêm phong vân huyết vũ, Thượng Quan Vân lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, diệt trừ hết mầm mống của Dương Quang Hạo khiến mọi người sợ hãi không thôi. Hắn tuyệt nhiên không lượng thứ cho bất kì trường hợp nào, chu di cửu tộc! Tiếng khóc ai oán vang thấu tận trời xanh nhưng không một ai thương cảm. Chuyện từ xưa ai cũng biết, thắng làm vua, thua làm giặc, kết cục này chính là tự họ chuốc lấy.

Âu Dương Hàn Phong, Nam Cung Thần cùng Thượng Quan Khương cũng thanh lọc lại hết thảy trên dưới triều đình. Một tuần ròng rã trôi đi dưới sự bất an hoảng sợ của vô số người, cuồi cùng, tất cả cũng hết thảy chấm dứt. Nội bộ còn xót lại chưa đến phân nửa khiến Thượng Quan Vân đau đầu.

“ Này, mở cuộc thi Trạng Nguyên đi!”, Trong ngự thư phòng, Thiên Băng gặm một miếng táo rồi nói.

“ Chuyện đó chắc chắn phải làm, nhưng cho dù vậy cũng không bù nổi vào số lượng đã mất đi”, Thượng Quan Vân mệt mỏi xoa mi tâm. Đôi mắt thâm đen cùng khuôn mặt tiểu tụy chứng tỏ hắn bị dày vò rất nhiều.

“ Ngu ngốc!”, nhưng mà hắn vừa dứt lời thì sáu người còn lại đồng thanh lên tiếng khiến Thượng Quan Vân một trận choáng váng.

“ Bộ ngươi thiếu thuộc hạ à?”, Nguyệt Điệp không kiên nhẫn phun ra một câu.

“ Ta không thiếu việc!”, gân xanh trên trán Thượng Quan Vân bạo nổi, gần đây nhiều việc đều tập trung dồn hết vào một chỗ khiến hắn phải xoay đi xoay lại. Ám vệ cũng bị điều động đi gần hết chứ không hắn cũng đâu nhất thiết phải đau đầu suy nghĩ?

“ Chậc, Hàn vương gia đại đại nổi danh cũng đâu thiếu!”, Tử Hy chán nản nghiên cứu khối ngọc bội rồi phun ra một câu.

Thượng Quan Vân bỗng nhiên cảm thầy mình ngu đi rất nhiều. Chẳng phải sao? Âu Dương Hàn Phong cái gì cũng không nhiều, duy chỉ có nhân lực vô cùng hùng hậu. Ánh mắt sáng lên nhìn thân ảnh hắc bào trước mắt, chưa kịp nói câu nào, hắn đã bị Hàn Phong dội một gáo nước lạnh:

“ Ta thừa việc à?”, mắt lạnh đảo tới khiến Thượng Quan Vân khóc không ra nước mắt. Tên này chính là cố tình trả thù hắn cái vụ của Tiểu Hy hay sao?

“ Được rồi, ta vẫn còn một số người có thể thế vào vị trí trống ấy!”, Nam Cung Thân thở dài. Ánh mắt đồng cảm nhìn Thượng Quan Vân, nhìn đi, nhìn đi, có ai nghĩ một hoàng thượng cao cao tại thượng lại phải chịu loại này ủy khuất? Đủ tội nghiệp a~

“ Nam Cung Thần, ta biết ngươi tốt với ta nhất mà.”, Thượng Quan Vân vui mừng hét lên, hắn bật dậy định nhào tới ôm Nam Cung Thần thì bị một hành động “stop” ngăn cản. Đôi mắt phượng lãnh lẽo đảo qua,

“ Nếu ngươi còn bước lại một lần nữa thì ta chắc chắn sẽ đổi ý”, Nam Cung Thần nói.

“Ách, bình tĩnh, bình tĩnh!”, Thượng Quan Vân đổ mồ hôi hột rồi cười hề hề ngồi xuống. Phía sau gáy đổ đầy mồ hôi hột, chỉ cần nghĩ đến cảnh Nam Cung Thân không phải người tới giúp đỡ, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh mình bị đè chết dưới đống tấu chương =_=III.

“ Được rồi, an bài mọi thứ đi, chiều hôm nay mình sẽ rời đi một thời gian”, Tử Hy để miếng ngọc bội xuống bàn, chậm rì rì nói ra từng chữ khiến mọi người kinh ngạc.

“ Cái gì!!!!”, sáu người đồng thanh hét lên. Thiên Băng trợn to mắt, Nguyệt Điệp nhíu mày lo lắng, Thượng Quan Vân, Nam Cung Thần và Thượng Quan Khương choáng ván mặt mũi còn Âu Dương Hàn Phong bóp chặt tay thành nắm đấm. Rắc! Ly trà trong tay hắn thoáng biến thành bột vụn. Mà Tử Hy một bộ dạng không quan tâm nghiêm túc gật đầu.

“ Đúng vậy, chiều nay sẽ đi mà lần này, chính là một năm!”

Rầm! Phanh! Âu Dương Hàn Phong gân xanh cuồn cuộn đập tay xuống bàn, ngay sau đó chiếc bàn chia năm xẻ bảy, oanh oanh liệt liệt nát vụn.

Năm người Thượng Quan Vân đồng loạt nuốt nước bọt, không khí thoáng chốc bị đè nén lại khiến họ cũng phải rùng mình. Này… chỉ sợ lớn chuyện rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.