Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên cả bảy đứa trẻ rơi vào trong không gian tăm tối xa lạ, Văn Linh vẫn ở ngoài tu luyện.

“Đây là nơi nào vậy?” Chương Cửu hoang mang hỏi.

“Đây là vô gian, các ngươi đã nhập môn Trường Sơn Du, lúc này có thể bắt đầu huấn luyện.” Chí Nam xuất hiện giữa bọn.

“Chí Nam, ngươi có thể đưa chúng ta tới đây sao?” Tên mập Phong Giang hứng thú hỏi, hắn không nhịn được liền cảm thán: “Ngươi có thể biến ra đồ ăn được không?”

Bốp! Hắn bị một nam hài dáng người cao gầy tên Đỗ Phúc đánh một cái vô đầu: “Tên tham ăn nhà ngươi vậy mà muốn vượt qua đại ca Phong Đại Bảo của ngươi ở Huyền Minh tông sao?”

“Đừng ồn ào nữa.” Chí Nam lên tiếng, cả bọn im bặt, hắn lấy ra một con mộc nhân có diện mạo như nữ tử, nói: “Các ngươi chỉ xuất hiện ở đây dưới dạng ý chí, bên ngoài vẫn đang nhập thiền tu luyện.”

“Muốn thoát ra ngoài phải đánh thắng con mộc nhân này.” Không đợi bọn họ chuẩn bị, nó đã ra tay. Chí Nam lùi lại quan sát. Mộc nhân này là hắn dựa trên những lần luận bàn cùng công chúa mà tạo ra, có điều năng lực chỉ chưa tới ba thành.

“Thứ này trông có vẻ dễ, ta chỉ cần... Á, đau quá...”

“Tại sao con mộc nhân này nhanh đến thế...”

“Nó có thể chặn hết nắm đấm của ta.”

“...”

Mộc nhân chỉ có tu vi linh Đồ nhất tinh, nhưng có thể dễ dàng hạ đám trẻ này, dù thua cả một tinh.

Cả bảy đứa trẻ ngộ ra một điều, bọn họ có tu vi hơn hẳn, nhưng lại không hề có bất cứ kinh nghiệm chiến đấu gì cả, chỉ như những đứa trẻ có thể cầm dao mà lại chẳng biết dùng con dao đó như thế nào.

Một tuần hương trôi qua, cả bọn bị mộc nhân đánh đến nằm dài, thở dốc, thầm cầu mong Chí Nam cho mình ra ngoài. Chí Nam phe phẩy quạt, cười nói: “Với trình độ của các ngươi, có lẽ sẽ mất một ngày đây.”

Hắn đi khỏi vô gian, để đám trẻ ở lại với con mộc nhân. Văn Linh vừa nghiên cứu công pháp Trường Sơn Du vừa nhìn đám đồng học của mình đang nhăn mặt cau có, nhưng thể đang bị ai đánh vậy.

“Bọn họ bị làm sao thế?” Văn Linh gãi đầu tự hỏi. Chí Nam híp mắt trả lời: “Không cần hỏi nhiều đâu, khi ngươi nhập môn Trường Sơn Du thành công, ngươi cũng sẽ được 'luyện tập' giống như họ.”

Meo~

Chí Nam ném con mèo xuống đất rồi rời đi.

Con mèo trắng nhỏ giơ tay liếm láp, Văn Linh không nhịn được định lại gần xoa đầu nó thì mèo nhỏ liền xù lông, lộ vuốt, sẵn sàng ăn thua đủ.

Chí Nam nhìn trời xanh mà suy tư: “Cách luyện khí của ta chỉ đạt tới tứ phẩm là cực hạn rồi, có gia trì binh khí cỡ nào thì bản chất vẫn chỉ là tứ phẩm, muốn tấn giai phải phối với các loại tài liệu, đặc biệt là yêu đan.”

“Luyện Kim Bí Lục của Bắc Bình Vương chép rằng cũng như đan dược, ngũ phẩm đan sẽ sinh ra đan linh từ các dược liệu thì vũ khí ngũ phẩm sinh ra khí linh. Khí linh này có thể tới từ yêu đan hoặc quặng thiết trân phẩm. Tuy nhiên phần lớn lấy yêu đan luyện khí linh vẫn hơn.”

“Ta không thể mua quá nhiều nguyên liệu trong thành, rất dễ bị người tra được. Đời này không có quân Vương trấn thủ đại vực, yêu thú hoành hành, ta có thể ra ngoài để săn một ít.”

Nghĩ nghĩ một hồi, thân ảnh Chí Nam đã biến mất khỏi không gian ngũ tông. Chỉ vài giây sau, Chí Nam đã có mặt ở ngoài thành, bỗng hắn thấy một đoàn dân đang chạy rối rít, phía sau đó là khí tức của quân Vương.

Kéc... éc... éc...

Hai con Địa Kim Hầu, yêu thú quân Vương xuất hiện, chúng bắt đầu tàn phá nhà cửa xung quanh, giết rất nhiều phàm nhân.

Năm đạo ánh sáng xuất hiện trên bầu trời, các vị Tướng lĩnh xuất hiện y như lần đầu hắn trở về. Trảm kích Thiên Vẫn phóng ra chém chết hai con yêu nghiệt này. Xác của chúng và yêu đan bị dọn dẹp sạch sẽ bởi các binh sĩ.

“Yêu đan của loài khỉ rất bất ổn, không thích hợp để luyện khí. Rừng Hoan Châu đời này chưa bị khai phá quá mức, chủng loại yêu thú bên trong rất nhiều. Để hiểu rõ vị trí, lãnh địa hoạt động của yêu thú, ta cần bản đồ của các thợ săn.”

Chí Nam lấy một quyển trục ra, ghi chép lại khoản thời gian yêu thú quân Vương xuất hiện ở lần đầu hắn trở về và lần này, để tiện cho việc điều tra tần suất xuất hiện của chúng.

Xong việc, hắn dựa theo trí nhớ tìm đến cửa tiệm bán đồ nghề cho các thợ săn của trấn Văn Lang. Hắn khoát áo choàng che đi mặt mình, y phục tông môn đổi khác, giọng nói cũng đổi để thuận tiện hành động.

Vừa bước vào cửa hàng liền ngửi được mùi gỗ cũ kỹ, hình ảnh những cái đầu yêu thú treo trên bốn bức tường cùng loạt cung tên vũ khí thợ săn. Chí Nam thấy gã chủ tiệm phê pha khói thuốc liền vào thẳng vấn đề: “Ta muốn mua bản đồ khu vực săn bắn ngoài rìa rừng Hoan Châu.”

“Ha, vị khách này thật lạ, có lẽ ngài từ nơi khác đến. Mùa này ngài gặp may đấy.” Chủ tiệm bỏ tẩu thuốc xuống, lục trong tủ ra một tấm bản đồ, cười nói: “Dạo này có rất nhiều thợ săn tiến vào rừng Hoan Châu để săn giết yêu thú rất nhiều, bản đồ khu săn bắn cũng được vẽ chính xác hơn những năm trước.”

“Mười khối tinh thạch hạ phẩm, bản đồ là của ngài.” Ông chủ đưa bản đồ đến trước mặt Chí Nam.

“Này, ngươi nghĩ rằng ta không biết giá một tấm bản đồ mà nâng giá sao? Cùng lắm chỉ hai khối tinh thạch.” Chí Nam nhíu mi.

“Ha hả, có rất nhiều kẻ cũng đã nói như vậy. Nhưng xin ngài nghĩ xa hơn, đã có rất nhiều thợ săn đi trước bỏ mạng để bổ sung tiểu tiết cho tấm bản đồ này. Mười khối tinh thạch hạ phẩm để đảm bảo mạng sống cho ngài, chẳng phải là cái giá quá hời sao?” Chủ tiệm là kẻ buôn có thâm niên, ông ta đã thành công thuyết phục Chí Nam.

Lúc Chí Nam lấy được bản đồ, định đi thì chủ tiệm nhắc nhở: “Khách nhân, dạo này thời gian màn đêm buông xuống nhanh hơn, ngài nên kiểm soát kỹ thời gian để nghỉ ngơi.”

“Đa tạ nhắc nhở.”

Chí Nam mở bản đồ ra, quả thật ghi chép rất chi tiết, khu vực của mỗi chủng yêu, số lượng đàn, thời gian săn mồi, thời gian nghỉ ngủ đều ghi rất rõ. Mười khối tinh thạch thật sự rất rẻ so với thông tin tấm bản đồ mang lại.

“Kiện binh khí ngũ phẩm đầu tiên nên là một đoản đao, dễ luyện tay. Cần yêu đan của Nhị Vĩ Thố yêu, xương cốt của Thổ Lang yêu, răng nanh của Kim Giang Ngưu.”

Chí Nam vừa đặt chân vào khu vực của Nhị Vĩ Thố yêu, năm đạo hỏa cầu bắn ngang qua mặt hắn, cùng đánh vào một con thỏ tu vi linh Đồ bát tinh. Con thỏ lớn không chịu nổi công kích liền lăn ra đất chết.

Chí Nam ẩn núp trên thân cây, nhìn đoàn thợ săn phục kích Nhị Vĩ Thố yêu, xử lý xác, phân chia các nguyên liệu vào những chiếc túi vô cùng chuyên nghiệp. Nụ cười của Chí Nam dần âm hiểm, bỗng hắn nghĩ tới Phạm phu nhân cùng đám trẻ ở y quán thì lắc đầu: “Thôi quên đi, dù sao bọn họ sống cũng không dễ dàng gì, đám thú này ta vẫn dễ dàng giải quyết được.”

Chí Nam nhanh chóng đi tới khu vực khác, quả thật có rất nhiều nhóm thợ săn hoạt động. Trong thành đang ra sức luyện chế binh khí nên các tài liệu này bán rất được giá ở bất cứ cấp bậc nào.

Mãi hắn mới tìm được một nơi ít người. Chí Nam chỉ cần một mồi lửa, hắn đã giải quyết được rất nhiều thỏ, thu lấy mấy chục cái yêu đan.

“Xác của Nhị Vĩ Thố yêu chỉ có tác dụng lấy thịt, không như yêu hạch của nó nên bán cũng chẳng được giá mấy.” Nhưng ngẫm nghĩ gì đó, hắn cũng hốt đám xác vào túi không gian.

Mặt trời sắp rơi xuống núi, Chí Nam đã gom được những nguyên liệu cần thiết, định rời đi thì một âm thanh vọng tới từ phía sau: “Nhị ca, đã rà soát hết thành Thăng Long rồi, những kẻ mang họ Lý chúng ta giết qua đều không có Đạo Nguyên của quân Vương.”

Chí Nam tìm chỗ ẩn núp, sử dụng cả phù lục ẩn thân, cảnh giác nhìn ba kẻ xa lạ vừa tới. Bọn họ mặc y phục trùm kín toàn thân.

Hắn cảm nhận được huyết khí mờ nhạt quang thân bọn họ, lẩm bẩm: “Huyết tộc!” Không chỉ thế, còn là ba đầu Tướng lĩnh. Hắn chỉ dám đặt tín trận nghe lén ở gần đó, bản thân phải tránh rất xa khu vực này.

“Thành chủ thành Thăng Long đã bắt đầu cảnh giác, thả người lần theo dấu vết chúng ta rồi. Nhị ca, có khi nào chủ nhân đã nhầm lẫn không?”

“Câm miệng.” Kẻ có khí thế nhất ba người lên tiếng: “Ngươi đang nghi ngờ chủ nhân sao. Người nói chắc chắn tân Vương của Lý gia sẽ xuất thế tại thành Thăng Long, việc của chúng ta không phải nghi ngờ, mà là tìm ra kẻ đó.”

Bỗng một tấm phù chui ra khỏi túi của một tên, tấm phù tự đốt cháy thành một hàng chữ rồi biến mất. Tên cầm đầu trong ba người ra lệnh: “Chuẩn bị hội quân cùng nhóm của lão đại, chúng ta sẽ đi lấy mạng tông chủ Thái Nguyên tông.”

Một tên to cao trong đó liếm môi: “Cuối cùng cũng có việc để làm, cả tám người chúng ta liên thủ, lão già kia chết chắc rồi.”

Cả ba hóa thành vệt đỏ bay đi mất, một lúc lâu Chí Nam mới xuất hiện. Hắn nhìn lên bầu trời, tiêu thụ tin tức vừa kiếm được.

“Thành Thăng Long chúng ta sẽ có quân Vương sao? Là người của Lý gia, tại sao bọn họ lại chắc chắn như thế nhỉ?” Chí Nam ngẫm nghĩ, liền đưa ra đáp án: “Là Thiên Cơ thuật, chắc chắn kẻ bọn họ gọi là 'chủ nhân' ấy cũng sở hữu thuật pháp tương tự thành chủ thành Phú Lương.”

“Nếu vậy cuộc viễn chinh này là hoàn toàn đúng đắn, quân Vương đầu tiên của đời này sẽ xuất hiện.”

Chí Nam nhíu mi: “Bọn chúng định tấn công thành chủ thành Phú Lương, Tôn tông chủ với quân lực tận tám đầu Tướng lĩnh sao?”

“Đời trước nếu không tính Chiến Vương, tông chủ và Trần sư bá thì tông chủ Thái Nguyên tông là lão nhân có chiến lực đứng hàng đầu của Thăng Long vực, huyết tộc bị ép đến múc chạy như chó nhà có tang. Ta không tin bọn chúng có khả năng hạ được ông ấy.”

“Phải sớm ngày đạt được tu vi Tướng lĩnh, như thế ta mới có tư cách đi điều tra hoạt động của huyết tộc.”

Chí Nam nhìn trời sắp chuyển tối, hắn liền nhấc chân rời khỏi rừng Hoan Châu, trở về thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.