Đã hai tuần liền tính từ lúc Chí Nam gia nhập Quang Huy tông, hắn chỉ có hai hoạt động là tới tàng thư các và lấy sách về phòng, nghiền ngẫm trong đó, đôi lúc có vài đệ tử bắt gặp.
So với lúc vừa bước vào tông môn thì tu vi chẳng hề tăng, làm Võ Cực Lạc lẫn Tiêu Vân Thường hơi lo lắng.
“Tông chủ, mặc dù chúng ta tôn trọng quyết định của trò ấy nhưng cứ để như thế này sẽ thật sự lãng phí thiên phú tu hành.” Tiêu Vân Thường nói.
Võ Cực Lạc dừng động tác đâm kiếm, hơi gật đầu nhìn Tiêu Vân Thường: “Lúc đầu đồng ý cho thằng bé tự do tham khảo bí tịch, ta cũng không ngờ nó lại chăm chú đến thế... Có lẽ ta nên đi khuyên bảo một chút.”
“Dù sao thì ở Thăng Long Vực này, chỉ có thành Phú Lương mới có thể sản sinh ra luyện trận sư.”
Thiên Vẫn cao cao tại thượng giữa trung tâm, thu hút bao nhiêu thiên kiêu bước trên kiếm đạo...
Bà vẫn luôn cho rằng biết nhiều thì tốt nhưng luyện nhiều thì không nên. Võ Cực Lạc cùng Tiêu Vân Thường lén đến nơi thanh tu của Chí Nam, hai người họ không biết bản thân đã đi qua rất nhiều tín trận.
Ở bên ngoài, họ thấy rõ Chí Nam đang cầm bút vẽ trên giấy, dưới đất giấy rác đã chất đầy. Võ Cực Lạc nhìn những tờ giấy ở dưới đất, phía xa là những tờ chỉ có một hai nét nguệch ngoạc, những tờ càng gần Chí Nam thì bắt đầu rõ nét, phát thảo ra các chú ngữ rồi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/3560339/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.