“Là Thiên Vẫn!”
Một lão giả đi tới trước mặt Chí Nam, dung nhan lộ ra dưới ánh nắng vàng, Chí Nam ngạc nhiên: “Nhị trưởng lão.” Vẻ ngoài không đổi nhưng khí chất có gì đó khác, thậm chí tu vi trở về linh Sĩ ngũ tinh.
“Ha ha, trò Chí Nam có lẽ nhầm lẫn rồi, ta là Tiêu Vân Thường, chỉ là một lão sư học đường ở Quang Huy tông. Thấy trò vẫn chưa có mặt ta mới vội vàng đến đây.” Tiêu Vân Thường làm ra khuôn mặt vội vã, như một tiểu nhị trong quán rượu sợ làm phật ý khách nhân.
Chí Nam hơi ngẩn ra, Tiêu sư thúc trong ấn tượng của hắn đây sao? Rõ ràng phải là một lão nhân đầy nghiêm nghị, sống lưng thẳng tắp mới đúng.
“Nếu trò đã chuẩn bị xong, có lẽ chúng ta nên xuất phát tới tông môn thôi.” Tiêu Vân Thường nói rất nhanh, như sợ Chí Nam ở giữa đường đổi ý mà kéo hắn đi ngay.
Đi dọc đường Chí Nam nhìn xung đường phố, gần như không khác với ký ức của hắn, có điều số lượng linh sư lại có phần đông hơn, tuy nhiên tu vi chỉ là linh Đồ.
“Trưởng lão vừa gọi thứ đó là Thiên Vẫn sao?” Chí Nam chợt hỏi. Hắn nhìn đến đường chém chọc trời kia, nhận thấy ngay cả tia nắng hay không gian cũng bị biến dạng.
Tiêu Vân Thường gật đầu, cũng có hơi thắc mắc: “Ta tưởng phàm là người trong thiên hạ, kể cả là một đứa trẻ cũng biết về nó rồi?”
“Ha ha, ta biết nó mà, chỉ muốn tìm hiểu sâu xa mà thôi.” Chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/3508155/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.