Đội quân hùng hậu trước mắt Vương Tiễn, khí thế lâm lẫm uy dũng có thể sang bằng mọi thành trì, mọi nơi họ đi qua thành bình địa.
“Ngươi trễ rồi đấy, Vương Tiễn.” Một người đàn ông trung niên, trên tay cầm đai đao với bá khí kinh người, không kiên nhẫn nhìn Vương Tiễn, nói.
“Ha, lão phu vừa gặp một kẻ rất thú vị, chỉ là...” Bỗng nhiên ánh mắt Vương Tiễn hiện lên nét kinh hách thoáng qua. Kẻ thú vị nào, sao bản thân lại không biết nhỉ?
Bên cạnh đó, vừa rồi hình như ông ta vừa trải qua chuyện gì đó thì phải. Kỳ quái, rõ ràng ký ức của ông ta mới vài giây trước còn rất rõ ràng mà, sao bây giờ lại mơ hồ thế, cảm giác như có một khoản trống trong đoạn ký ức vừa rồi.
“Kẻ thú vị?” Người đàn ông kia khó hiểu, rõ ràng trong phòng đó chỉ có một mình Vương Tiễn, lấy đâu ra ai khác.
“A, không có gì, lão phu có hơi đãng trí rồi.” Cho là thế, Vương Tiễn cùng người đàn ông kia phi thẳng lên trời, biến mất khỏi các tầng mây.
Trở lại lãnh thổ Đại Việt, Thăng Long vực lúc này đã bắt đầu thức tỉnh sau giấc ngủ dài, sắc trời pha loãng, trong xanh như nước.
Chẳng mấy chốc Thanh Liên đã về tới trấn Văn Lang rồi, trải qua cuộc chiến dai dẳng vừa rồi không làm tinh thần Thanh Liên uể oải, trái lại khiến cho nàng có một loại cảm giác thư thái, dễ chịu hơn bình thường.
Không khí mập mờ giữa đêm khuya và ngày mới len lỏi khắp các ngõ ngách, sương đêm vẫn còn tồn đọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336385/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.