Ánh sáng truyền thừa từ lòng đất bắn thẳng lên trời cao, chiếu sáng một mảng trời. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về đó, khắp nơi ồ ạt kéo về trấn Văn Lang.
Gần như toàn bộ người của Bạch gia đã ở đây ngay khi ánh sáng xuất hiện. Gia chủ Bạch Phong Vĩ, phu nhân Như Hoa, nhị gia Bạch Minh, Bạch lão gia tử... gần như toàn bộ người của Bạch gia đều có mặt ở đây.
Mẫu tộc của các vương tử, công chúa có mặt, thậm chí mẫu thân của Mộc Anh Kiệt, Mộc Kỳ là Vương Hậu dùng hết tốc độ để có mặt ở đây.
Các thế lực lớn nhỏ khác cũng xuất hiện, trên mặt tất cả bọn họ đều mang theo niềm hi vọng, mong chờ đệ tử, con cháu mình còn sống sót, hơn nữa là đoạt được truyền thừa.
Trên mái nhà cao nhất trấn Văn Lang, Võ Cực Lạc đã ngồi ở đó một canh giờ rồi. So với năm năm trước, nếp nhăn trên trán bà nhiều lên, mang theo ưu tư phiền muộn, mang theo nhiều nỗi lo toang.
Xung quanh trấn Văn Lang, binh sĩ thành Thăng Long lui tới đông đảo theo lệnh của Thanh Liên, giữ trật tự trị an. Đồng thời cổng thành cũng đóng lại, tránh cho kẻ không ngay thẳng nhân lúc đông người lẻn vào thành.
Thanh Liên đứng trên tường thành phe phẩy chiếc quạt quan sát toàn cảnh bên dưới. Hai hàng mi có hơi nhíu lại vì hai tai lại không thể cảm nhận dao động xung quanh nữa rồi.
Thanh Liên vừa định lấy tinh thạch ra thì...
“Vô Ưu công chúa.” Những tiếng nói từ xa truyền đến.
Một đoàn người đi đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336379/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.