Sau một khắc (15 phút),Hồ Hải kể hết sự tình trận chiến hôm đó, hắn còn không quên thêm mắm thêm muối vào, nói Bạch gia ác bá, đàn áp dân thường ra sao. Hồ gia và Bạch gia qua miệng Hồ Hải bỗng đổi ngược vị trí.
“Vì việc nghĩa mà Hồ gia ta đứng lên chống trả, chỉ tiếc ông trời đố kỵ người ngay, Đao Quỷ tiền bối thấy cảnh bất bình rút đao tương trợ cũng bị bọn chúng hạ sát, chặt làm tứ chi.” Hồ Hải nói không ngừng, giọng điệu oán độc.
“Hu hu hu, Quân đại ca, huynh thật thảm mà.” Gã tráng hán nước mắt nước mũi lèm nhem, khóc lóc thảm thiết, vừa oán: “Bạch gia này, thật oán hận.”
“Đúng vậy thiếu hiệp, Bạch gia không việc ác nào không dám làm, cả đám người trấn Văn Lang ai ai cũng lòng lang dạ sói, bị Bạch gia mưu chuộc, uổng cho chúng ta vì cái trấn này mà tận lực bao nhiêu năm.”
Hồ Hải nhìn thấy gã đàn ông nguy hiểm này khóc thương tâm thì cười nhẹ trong lòng, hắn phải lôi kéo tên này trả thù Bạch gia mới được, phải cho thêm dầu vào lửa.
“Thiếu hiệp, Hồ gia chết đã đành, còn Đao Quỷ tiền bối anh hùng chết vì nghĩa, lại chết dưới tay bọn bất nhân này, thật không đáng.”
“Thiếu hiệp, ngài phải báo thù cho Đao Quỷ tiền bối.” Hồ Hải dùng hết miệng lưỡi mình, nâng hình tượng Đao Quỷ lên cao thượng, đẩy ác danh cho Bạch gia để khiến gã tráng hán này thêm chán ghét Bạch gia, từ đó hắn sẽ ra sức trả thù Bạch gia.
Gã tráng hán lau nước mắt, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336369/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.