Xung quanh dãy núi tràn ngập cỗ tinh thần mạnh mẽ, đè ép Thanh Liên ở bên ngoài, không sao vào sâu hơn được.
Mảnh chú ngữ của Việt Quốc Công phát quang, nó tự động rời khỏi nhẫn không gian của Thanh Liên, đâm xuyên qua màn tinh thần dày đặc kia, mở ra một con đường lên núi.
Nơi này là một vực cách biệt hoàn toàn với linh khí thiên địa, phong nguyên tố chẳng thể hiệu triệu được, Thanh Liên không thể bay được nữa.
Chân Thanh Liên vẫn chưa lành, không thể cố đứng được, chỉ có thể ngồi dựa vào tảng đá lớn, nhìn những pho tượng sừng sững kia.
Trên ngọn núi trước mặt Thanh Liên là tượng của Bạch Hạc Kim Thiên Lạc Hồng, bên trái là hỏa linh Phượng Hoàng, phải là Kỳ Lân sừng sững thân trải dài xuống núi. Ở phía sau có mai rùa lớn, chắc chắn là thủy linh Kim Quy.
Thanh Liên nhìn tới nhìn lui cũng không thể tìm thấy mộc linh Thiên Long. Đúng như lịch sử tương truyền, mộc linh Thiên Long đã mất cùng với Việt Quốc Công, chỉ khác ở chỗ ngài ấy không bị chư Hoàng lừa trảm sát mà do tìm kiếm con đường thành Hoàng.
Thanh Liên nhìn một lúc lâu, hai hàng mi có hơi nhíu lại, không hiểu sao Thanh Liên lại cảm giác bốn bức tượng này đang sống, cảm giác khí tức của sinh mệnh ẩn hiện trong mỗi bức tượng.
Chưa thể đi tiếp, Thanh Liên đành nghỉ tạm lại đây, lấy thứ mà lão tiền bối Phạm Tu giao cho mình. Viên ngọc mang lam sắc thanh thuần, lại chứa đựng bao nhiêu tinh túy, kiến thức uyên bác về linh hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336367/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.