Không gian mới đang là buổi trưa nắng nóng, Thanh Liên vừa xuất hiện thì nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ: “Tôn Quýnh! Nó chỉ lấy chút bánh vụn, hà cớ gì phải tội chết?”
Trước mắt Thanh Liên, có rất nhiều người đang nằm lạy những binh sĩ kia. Đám binh sĩ chỉ lác đác vài người, bọn chúng lại chỉ toàn là linh Đồ còn đám người đang quỳ kia, Thanh Liên thấy có một vài linh Đồ cao giai, thậm chí là linh Sĩ, nhưng tuyệt nhiên không ai dám ngẩn mặt lên.
Thanh Liên xuyên qua dòng người, nhìn vào căn chồi kia.
Lúc này Vạn Xuân Vương đã thành một thiếu niên, ngài đang bị bốn linh sư đè trên đất, bị tên đầu lĩnh đá một cái vào mặt. Gã nhìn chân mình một cách ghét bỏ như giẫm phải thứ không sạch sẽ gì.
“Đánh hắn cho ta, đừng để hắn chết, nếu không đại nhân trách tội xuống.” Gã đầu lĩnh kia lấy linh lực xoa nhẹ bên má in vết bầm, nhìn Vạn Xuân Vương, hận không thể một kích giết luôn. Hắn rảnh chân đá thân thể của đứa bé kia đi.
Vạn Xuân Vương bị bốn linh sư liên tục đấm vào người. Lúc này ngài mới chỉ bước chân vào tu hành, nào có thể chịu được nắm đấm của linh sư thật thụ chứ.
Hai tay, hai chân bị đánh đến bầm tím, bụng bị đạp đến nỗi phun ra cả máu. Dù có bao nhiêu đau đớn cũng không thể lay chuyển ánh mắt phẫn nộ bắn về phía gã đầu lĩnh kia.
Thanh Liên thấy ở gần đó có một nam hài nhỏ bé, toàn thân máu me, đã tắt thở từ lâu.
“Đại nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336353/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.