Vù... ù... ù...
Từng cơn gió xuân bay sè qua má, Thanh Liên không phải đang đứng bên trong truyền thừa mà là nơi cô bé không thể quen thuộc hơn, ngọn núi thứ năm của Quang Huy tông.
Người đàn ông với bóng lưng quen thuộc hiện ra trước mắt, làm Thanh Liên bất giác hô lên: “Sư phụ...”
Mãi lúc sau, âm thanh mới truyền đến tai người đó. Người đàn ông quay lưng lại làm Thanh Liên sững sờ. Khuôn mặt lão nhân hiện lên nét từ ái, cũng không kém phần nghiêm nghị, nói: “Nhóc con, đến giờ luyện tập rồi.”
Luyện tập sao? Phải rồi, đây chẳng phải là việc mà Thanh Liên làm trong suốt một năm qua sao.
Trong khoảnh khắc ấy, Thanh Liên gần như quên sạch mọi thứ về hai tháng qua, Quang Huy tông chưa từng bị tập kích, cô bé và Chí Nam chưa từng chạy trốn, sư phụ vẫn còn sống tốt, cơ thể Thanh Liên vẫn lành lặn, đôi mắt sáng ngời...
Một bóng đen xuất hiện bên ngoài không gian ý thức của Thanh Liên, đang chăm chú quan sát.
“Thành tựu luyện trận đại sư sao, chẳng trách nhóc nhà ngươi có tự tin có thể một mình đi vào đây...” Trong giọng nói truyền đến cỗ tang thương xa xưa.
“Chỉ đáng tiếc, đã bị nhiễm tà rất nặng rồi, ta chỉ có thể đem ngươi luyện thành Tâm Ma Huyễn Tượng.”
Bóng đen nhìn về hướng ngược lại, nơi mà Thanh Liên cùng tên thủ lĩnh kia xuất hiện, lẩm bẩm: “Rõ ràng không gian này đã bị phong bế, làm cách nào mà ngoại giới có thể xâm nhập?”
Thanh Liên vẫn đang chìm trong huyễn ảnh, lao vào luyện tập không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336351/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.