Thanh Liên chìm trong mộng ảo mê man, cô bé đứng một mình trong bóng tối. Ngoài bản thân ra, xung quanh chẳng có con người hay sự vật gì, tất cả chỉ là một màu đen tối.
Bỗng nhiên bóng tối dao động, trước mặt Thanh Liên là một đoàn huyết khí, nó đang uống éo nhào nặn trở thành một nữ hài tử. Cuối cùng đứng trước mặt Thanh Liên lại là một Thanh Liên khác nhưng mình đầy huyết tinh.
Tuy đang trong mộng nhưng ý thức Thanh Liên không hề mất đi, lẩm bẩm nói: “Đây là... Tâm ma sao?” Thanh Liên tự nhận bản thân mình đã chẳng còn tâm nguyện gì nữa, nếu có chỉ có thể là việc báo thù cho sư phụ. Nhưng chỉ có thế sao có thể sinh ra tâm ma trước mặt.
Thanh Liên nhìn nó, nó cũng đang nhìn Thanh Liên. Nó vừa như gương phản chiếu hình ảnh bản thân lại vừa trái ngược với bản thân. Cái ranh giới mỏng manh này, cả hai không thể bước qua được.
Đột nhiên cả không gian tăm tối sáng dần, tất cả trước mắt từ từ tan biến.
“Lúa non là lúa xanh, lúa chín là lúa cúi đầu... Là lá la...” Từng tiếng nói ở thửa ruộng phía sau vọng bên tai Thanh Liên. Cô bé từ từ mở mắt ra.
Khung cảnh trước mắt Thanh Liên hiện ra mờ mịt, Thanh Liên thử chớp mắt thêm mấy lần nữa nhưng vô ích, hình ảnh vẫn mờ như thế.
Cánh cửa phòng chợt mở ra, Chí Nam từ bên ngoài bước vào, trên tay cậu là hộp đựng bánh ngọt Thanh Liên thích ăn lần trước.
“Sư muội.” Chí Nam bất ngờ thấy ánh mắt Thanh Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336317/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.