Một ngày sinh hoạt của Phạm Ngọc Châu, buổi sáng đi kiểm tra tình hình của từng bệnh nhân, xừ lí những đơn hàng, mua bán dược liệu. Bà không như những đại phu khác chỉ đến khám bệnh rồi về mà phải quản lí rất nhiều việc, thậm chí có những ca bệnh nặng cần tới đại phu cấp bậc linh Sĩ chỉ có thể nhờ bà khám.
Sau khi kiểm kê toàn bộ sổ sách thì đã kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. Phạm Ngọc Châu lại ngó lên mái nhà, nơi Thanh Liên và Chí Nam thường ngồi, bà lại được thưởng thức tiếng sáo du dương của Thanh Liên.
“Đúng là thoải mái.” Phạm Ngọc Châu duỗi vai một cái, bà đi qua căn phòng lớn, thấy đám trẻ đã ngủ say thì thổi tắt đuốc.
“Oáp.” Đúng lúc định đi ngủ thì đột nhiên từng tiếng ồn ào bên ngoài y quán truyền tới.
“Phạm phu nhân còn thức không, xin lỗi vì đã làm phiền trước...”
“Phạm phu nhân, ta muốn mua gạo...”
“Phạm phu nhân, có bao nhiêu gạo tồn kho ta cũng sẽ trả...”
“...”
“Giờ này rồi mà còn ồn ào gì nữa đây?” Cả ngày bà đã làm việc với tiếng ồn đủ lắm rồi, giờ là buổi đêm đi ngủ còn phải nghe thêm nữa sao? Chẳng lẽ có bệnh nhân?
Nghĩ nghĩ Phạm Ngọc Châu liền đi ra mở cửa quán, không ngờ đập vào mắt bà là một đám người đông đảo, ai cũng mang theo vẻ mặt như đi kiếm báu vật.
“A Phạm phu nhân...”
“Ngài ra rồi...”
“Phạm phu nhân, ta...”
“Phạm phu nhân đã lâu không gặp, Trần mỗ tới là bàn chuyện làm ăn.” Trần Hạo đứng trước đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336315/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.