Những tia nắng ấm chiếu xuyên qua khẽ lá, rọi lên mặt đất đen ở Hoan Châu. Chí Nam chạy băng qua những lùm cây, trong đầu cậu vẫn còn lưu lại cảm giác sợ hãi.
Vừa rồi sát khí tỏa ra từ Thanh Liên quá ác liệt, một sư muội thường ngày trầm tĩnh, có đôi phần khả ái ấy lại có thể giết người không một chút chớp mắt nào làm Chí Nam cảm thấy sợ hãi, dường như vừa rồi đó là một ai khác mà không phải là Thanh Liên mà cậu biết.
“Khoan đã, lỡ như muội ấy có chuyện gì thì sao nhỉ?” Chí Nam thả chậm bước chân, bây giờ cậu cảm thấy hơi rối trí, nếu mình quay lại đó thì rất nguy hiểm cho bản thân, nhưng nếu không quay lại thì cứ cảm thấy vướn bận trong lòng.
Chí Nam dừng chạy, nhìn lại phía sau. Cậu vò đầu bức tóc, một bên lí trí thì muốn tiếp tục chạy khỏi đó, không muốn đối mặt với một Thanh Liên đáng sợ kia, một bên lại cảm thấy không hề an tâm khi để Thanh Liên lại một mình ở trong nơi nguy hiểm như Hoan Châu này.
“Thật tình, ai bảo ta là người tốt chứ?” Cuối cùng Chí Nam lại đưa ra quyết định trái với suy nghĩ lí trí của mình, cậu trở lại tìm Thanh Liên.
Ở phía Thanh Liên, bão cát vẫn quay cuồng mạnh mẽ. Thanh Liên ở bên trong ẩn thân vào bão cát, hạ sát liên tiếp ba linh Sĩ. Thanh Liên không hề có kinh nghiệm chiến đấu nhưng cô bé lại biết dùng cái đầu của mình, dùng bão cát để ẩn thân, ám sát để bù lại cách biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336302/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.