Xào xạc... xào xạc... Tiếng gió lướt nhẹ trên từng mảnh lá, lá xanh xào xạc rơi xuống đất như hoa lê đái vũ, khẽ đậu trên mái tóc của Thanh Liên.
Ánh ban mai chiếu qua tán cây rừng, lộ rõ khuôn mặt vô hồn của Thanh Liên nhìn về một nơi, Trần Lĩnh. Sinh mệnh của ông đã tắt từ lâu, máu đỏ trên người cũng dần tái đen lại.
Vù... ù... ù...
Chí Nam im lặng chẳng thể nói gì, trong trí nhớ của cậu, mặc dù Trần Lĩnh không phải sư phụ mình nhưng ông lại đối xử rất tốt với cậu, lâu lâu có thể dạy cậu một hai thứ về phương diện luyện khí.
Chí Nam không biết nước mắt Thanh Liên rơi vì điều gì, cậu chỉ khóc vì một người tốt như sư bá lại có kết cục thế này, quả là nghiệt ngã cho ông.
Bỗng nhiên bên Thanh Liên có động tĩnh làm Chí Nam quay sang thì thấy Thanh Liên đang đào một mảng đất ra, khuôn mặt trầm tĩnh không hề có chút hơi ấm nào.
“Sư muội, muội đang làm gì thế?” Chí Nam tò mò hỏi nhưng Thanh Liên lơ cậu, cô bé tiếp tục đào.
“Sư muội...” Thanh Liên vẫn cứ đào.
Chí Nam cảm thấy tâm tình Thanh Liên bất ổn, liền đứng dậy lay Thanh Liên, bắt cô bé nhìn thẳng vào mình, gặn hỏi: “Sư muội, muội định...”
“Làm mộ cho người.” Khuôn mặt vô hồn, ánh mắt dửng dưng, đẩy Chí Nam qua một bên, lại tiếp tục đào.
“Này, làm vậy hình như không đúng lắm...” Chí Nam gãi đầu, nói: “Chúng ta nên đưa người về thành Thăng Long an táng mới phải.”
Thanh Liên lại đào tiếp nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336300/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.