Tại hoàng cung Thăng Long, lãnh cung ở chỗ sâu nhất, nơi mà ít cung nữ binh sĩ qua lại, nơi mà quanh năm không hề nghe thấy tiếng cười, lại có tiếng sáo cất lên. Tiếng sáo du dương luồng qua khẽ lá, hợp tấu với ánh trăng đêm tạo thành bản giao hưởng hài hòa nhưng mang theo vài phần âm u lệ khí.
Giữa gian phòng, một nữ nhân mặc bạch y của những phi tử thất sủng ngồi thổi sáo, là Bạch mĩ nhân Bạch Hương Lan. Bỗng nhiên không khí xung quanh dao động, lá thổi xào xạc rơi vãi xuống nền đất lạnh, gã hộ vệ đứng bên cạnh nàng ta cảnh giác nhìn người vừa đến, che trước mặt Bạch mĩ nhân.
“Không cần hoảng sợ, chỉ là một người quen của ta thôi.” Bạch Hương Lan dừng thổi sáo, ra lệnh cho hạ nhân lui. Nếu Thanh Liên có ở đây lúc này sẽ nhận ra hộ vệ kia, chính là Lam thúc, người cùng cô bé trò chuyện hai năm nay.
Bạch Hương Lan cất cây sáo đi, nhìn về người phía trước, cười vô tư nói: “Điều gì mang người tới đây vậy, Trần sư bá?”
Trần Lĩnh mang theo vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn Bạch Hương Lan nói: “Vì sao ngươi lại gieo tâm ma cho con bé, ngươi đang có âm mưu gì?” Thanh Liên có tính cách vô cùng linh hoạt, không hề theo bất cứ trật tự nào, đó chính là một loại mặt nạ. Tuy nhiên thông qua các ván cờ, ông có thể xác định được tính cách ẩn sâu bên trong có phần cực đoan. Việc mà Bạch mĩ nhân gây ra năm xưa cho đến nay vẫn luôn ghim trong ký ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336289/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.