Trên trán Chí Nam có dính phù lục tàng hình giống với của Thanh Liên, có thể ẩn mình dưới ánh mắt của người xung quanh, kể cả giọng nói, bọn họ trò chuyện mà chẳng ai nghe thấy được.
Chí Nam luồng tay vào ống tay áo, lấy ra một chiếc quạt màu hồng son, phe phẩy lấy chút gió, nhìn Thanh Liên nói: “Kỳ lạ, sư bá chưa từng dẫn ai ra ngoài du xuân hết, muội có chỗ nào hơn người để ông ấy phá lệ nhỉ?”
Chí Nam vừa lén dò xét tu vi của Thanh Liên, chỉ mới là Linh Đồ nhất tinh mà thôi thậm chí khí tức còn mới, hẳn là đột phá chưa lâu, xét về mặt bằng chung thì trong một tháng nay người bình thường nhất đã ở giữa nhất tinh, cách nhị tinh nửa đường.
“Thiên phú cũng không bằng ta...” Có lẽ ông ấy chú ý dung mạo sao?
“Ừm... Cũng chỉ ở mức dễ nhìn mà thôi...”
Thanh Liên:...
Chí Nam không thể đoán ra lí do Trần Lĩnh dẫn Thanh Liên ra ngoài được. Trần Lĩnh nổi tiếng dễ gần nhưng Chí Nam cảm thấy kỳ thực ông ấy là người lãnh đạm hơn bất cứ ai ở Quang Huy tông này, hầu như chỉ chú ý vào những nghiên cứu của bản thân, mặc cho bên ngoài có chuyện gì xảy ra, càng không quan tâm tới người khác.
Nói một hồi Chí Nam mới nhận ra có gì đó không đúng, từ nãy tới giờ chỉ có bản thân đang nói chuyện, còn Thanh Liên thì vẫn im lặng từ đầu đến giờ.
“Nè tiểu muội, sao im lặng thế?”
“À, có lẽ ta nói nhanh quá muội nghe không kịp, để ta giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336282/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.