“Tham kiến vương hậu nương nương, lão thần vì chút chuyện vặt mà đến trễ, xin chịu tội với người.” Dương Minh Hão hành lễ.
“Dương đại nhân không cần phải đa lễ, ngài có chính sự, thân không còn trẻ mà vẫn nhận lời tham dự yến tiệc nhỏ này, là lỗi của ta mới đúng.” Vương hậu sau khi gặp lại nhị vương tử của mình đã lấy lại dáng vẻ vốn có, trên người lại khoác lên phượng phục sâm nghiêm, tổ lên khí chất cao quý từ trong xương tủy.
“Ha ha ha, so với lão bất tử Phan gia, lão thần chỉ như mầm non mới nhú.” Dương Minh Hão nhìn thấy một bóng người đi tới: “Vừa mới nhắc.”
“Dương Minh Hão, ngươi vẫn chưa chết sao?” Phan Long Thành được cung nhân dìu đến, vừa nhìn thấy Dương Minh Hão, ánh mắt đã hiện lên vẻ bất thiện, độc miệng nói.
Bên ngoài nhìn như lão yếu ớt phải cần nơi vịn vào, tưởng như ngọn đuốc sắp tắt nhưng nếu là người có thính lực tốt, ngũ cảm mẫn cảm sẽ nhìn thấy lão vẫn rất khỏe mạnh.
“Sao ta có thể chết trước ngươi, ở dưới hoàng tuyền nhìn thành Thăng Long bị ông độc chiếm được.” Dương Minh Hão ngồi xuống chỗ của mình, thưởng thức chén trà thơm trước những ánh mắt như đao kiếm bắn về phía mình.
Mi mắt Phan Long Thành giật một cái: “Hừ, đổi trắng thay đen.” Nếu ở đây không phải yến tiệc, lão thật muốn ra tay, đập nát cái bản mặt tươi cười đó một phen.
Nhìn hai lão già tóc bạc đầy đầu còn ra sức giao chiến với nhau như vậy, cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/2794875/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.