Chí Nam trở về phòng trọ của mình, với một lạng thịt trên tay. Hắn lấy ra một vài hỏa phù, để thịt lên rồi nướng ăn.
“Tiền trọ rồi cả tiền ăn nữa... Dù tiết kiệm tối đa cũng khó mà dư dả để làm việc lớn.” Nhờ có quan hệ với công chúa mà hắn mới thuê được căn trọ giá rẻ thế này, nếu không chưa chắc đã có thịt để ăn nữa.
Chí Nam vừa ăn vừa suy nghĩ, hắn có thể dựa vào uy quyền của công chúa mà mở luyện khí phường, bán vũ khí tứ phẩm kiếm bộn tiền nhưng hắn lại không làm được, tai mắt các thế gia ở khắp nơi. Các luyện khí phường khác đã bị thâu tóm, nếu xuất hiện một cái mới có thể dẫn đến chú ý khắp nơi.
“Chậc, vị vẫn dở như thế.” Chí Nam vừa ăn thịt vừa cảm khái.
Hắn bất giác nhớ đến những món ăn mà mẫu thân làm khi xưa. Lúc đó người không bận rộn, chỉ dành thời gian cho mình hắn, vì thế những món nấu ra vun vén những tình cảm vào đó, trở thành thứ mĩ vị nhân gian.
Cho tới khi y quán Từ Tâm mở ra, bà cũng trở nên bận rộn, hắn cũng không còn được nếm những món ăn xưa kia nữa. Sự cố gắng của bản thân những năm đó, có lẽ có vài phần xuất phát từ việc đơn giản như một bữa ăn.
Vì muốn mẫu thân không phải quá bận rộn tạo dựng sự nghiệp, dành thời gian làm ra những bữa ăn ngon mà hắn cố gắng rèn luyện, mài dũa bản thân.
Chí Nam thở dài, đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/2794856/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.