Ánh hoàng hôn đã khuất, bóng đêm từ từ bao trùm lên toàn bộ.
Thanh Liên nhìn chằm vào bông sen trong lòng bàn tay, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Còn muốn trốn tới bao giờ?”
Đáp lại lời nàng là không gian tĩnh lặng.
Thanh Liên dùng toàn bộ linh lực sót lại, rót vào bông sen. Một khuôn mặt từ từ hiện ra, là của Gia Cát Trường Dân.
“Làm sao... Làm sao ngươi biết?” Bỗng hắn vỡ lẽ, khoản thời gian hai người bị nhốt vào vô gian, đám linh Sĩ kia bị giải quyết, hẳn là lúc đó đã bị sưu hồn. Thời gian sưu hồn cần rất nhiều, nhưng nếu nàng là đồ đệ của Trần Lĩnh thì dễ giải thích rồi.
“Trong một cuộc chiến, ta chưa từng để bản năng lấn át lí trí, thủ đoạn gì đó của các ngươi ta vốn đã biết.” Một lần là quá đủ. Nàng sẽ không dại dột đánh một trận chiến mà không biết trong tay đối phương có gì.
Gia Cát Trường Dân thoát hồn khỏi bông sen, nhanh chóng lựa chọn Lưu Nghị đang ngất đi mà nhập vào. Lúc này ý thức Lưu Nghị trống rỗng, hắn có thể thuận lợi điều khiển.
“May quá, sát nghiệp chi lực của hắn vẫn còn ít, đủ để phá trận pháp giam cầm này.” Gia Cát Trường Dân suy nghĩ: “Nhưng còn trận pháp phong bế tinh thần kia... Phải nghĩ cách gỡ nó xuống.”
“Ngươi đã cạn linh lực, lúc này ta chỉ dùng một cái nhấc tay cũng đủ giết ngươi.” Gia Cát Trường Dân từ từ đứng dậy, khiêu khích: “Ta thừa nhận về mặt võ kỹ thua xa ngươi, nhưng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/2794844/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.