“Không phải chứ?’ 
 Đám người Lưu Duệ há hốc miệng, sững sờ nhìn Mạc Vấn đang đứng dưới Tiềm Long Môn, đầu óc đều cảm thấy choáng váng. 
 “Long Môn cái chó má gì chứ? Một chút việc cũng không xong, để ta bổ đôi nó ra.” 
 Thạch Trung Thiên bạo phát lửa giận, không giận sao được, Mạc Vấn chỉ cần một kiếm đã đánh bại gã, vậy mà chỉ có được một cái lạc ấn màu vàng “siêu nhạt”, vậy tính ra gã là cái cấp bậc gì? 
 Linh kiếm màu vàng đất nặng nề chém lên phần đuôi bức tượng hình rồng trên Tiềm Long Môn. 
 Đám đông Linh Kiếm Sư lại thêm một phen choáng váng, lần đầu tiên nhìn thấy có kẻ dám cầm kiếm chém vào Tiềm Long Môn. 
 “Đang….ang…ang.” 
 Âm thanh va chạm vang lên thật lớn, từ Long Môn tràn ra một tầng linh quang màu vàng tím, tiếp theo chỉ thấy Thạch Trung Thiên tựa như một quả đạn pháo bắn thẳng ra ngoài, hóa thành một đường vòng cung rớt xuống ở cách đó hơn mười trượng. 
 Đám đông vốn đang yên tĩnh tới mức quỷ dị, đột nhiên ầm ầm cười lớn. 
 “Đầu óc tên oắt này có vấn đề à? Lại dám cầm kiếm chém Long Môn?” 
 “Nhất định là não tàn, dám khiêu khích quyền uy của Tử Vân Linh Chủ, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà.” 
Mạc Vấn lặng lặng nhìn dấu hiệu kiếm lệnh trên mu bàn tay, trong khoảnh khắc đã phân tích xong, đây chỉ là một đạo linh cấm thuộc loại tử cấm, có tác dụng kết nối với chủ cấm, không có ảnh hưởng gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-kiem/3803388/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.