Thôn trang đổ nát chìm trong máu, vô số đầu người trôi nổi trong biển máu, những khuôn mặt dữ tợn la hét lên:
“Thiếu trang chủ, báo thù cho chúng ta! Chúng ta chết thật thảm!”
“Mạc Vấn tiểu nhi! Ngươi là kẻ bất trung bất hiếu! Lúc Mặc gia diệt môn ngươi ở đâu?” Tiếng gầm giận dữ vang lên từ đầu của một lão đầu. Mặc Hư hai mắt trợn tròn quát mắng.
Âm thanh bi thương, mắng chửi liên tục vang lên, như mũi dao sắc bén đâm vào tim Mặc Vấn.
“Không! Không đúng” Mặc Vấn hoảng sợ giải thích, nội tâm hoàn toàn bao phủ bởi sự sợ hãi.
Một cái đầu đột nhiên vọt lên từ biển máu kia, khuôn mặt trắng bạch tràn ngập bi thương: “Vấn nhi, mẫu thân rất nhớ con, con có nhớ mẫu thân không? Vì sao không đến thăm mẫu thân?”
“Mẫu thân! Không phải như vậy! Không phải như vậy!” Mặc Vấn toàn thân run rẩy, mặt không còn một tia huyết sắc.
Biến máu lại sôi trào, một cái đầu nhảy ra: “Con của ta! Ngươi đã quên huyết cừu của Mặc gia sao? Tại sao ngươi không báo thù? Người làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông Mặc gia hả?”
“Phụ thân….!” Mặc Vấn gần như ngã xuống, không ngừng lắc đầu:” Không, con không ...”
Một thân ảnh hiện lên trong biển máu, Liễu Tuệ Tâm yêu thương vươn một cánh tay ra: ”Vấn nhi, đừng sợ, mẫu thân không trách con đâu, lại đây với mẫu thân…”
“Mẫu thân, là mẹ sao? Mẫu thân?” Mạc Vấn thì thầm, duỗi tay nắm chặt cánh tay do dòng máu tạo thành.
"Đừng sợ, Vấn nhi, đi với mẫu thân, mẫu thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-kiem/3803344/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.