Mạc Vấn có cảm giác ý niệm của mình được phóng đại vô số lần. Toàn bộ môn phái Tâm Diễn Tông, tất cả kiếm trận cấm chế vận chuyển đều hiện lên trong tinh thần của hắn. Bất kề là chủ trận Huyền Thiên Khảm Thủy Vạn Hóa, hay từng chủ trận của những cấm trận lớn nhỏ, ở trước mặt hắn không còn là điều bí mật.
" Thì ra bản thân mình đang đứng chính là ngọn chủ phong "
Toàn bộ Vân Hà Sơn hiện lên trong mắt Mạc Vấn. Biết chỗ mình đứng là ngọn núi cao nhất ở Tâm Diễn Tông. Bao quanh là bảy ngọn núi theo thứ tự chỉa nhau bao bọc xung quanh núi chủ.
Đột nhiên, tâm thần Mạc Vấn có chút động. Tẩt cả ý niệm hướng về một ngọn núi ở gần đó, nhìn chăm chú vào sơn cốc.
Ở lối vào, một đám linh kiếm sư thay phiên nhau không ngừng oanh kích vào trận pháp chắn cửa sơn cốc. Cách đó không xa là Vương Thu Nguyệt Tâm Kiếm Môn. Lúc này thị hết lời khuyên bảo Chu Khánh Thư:
" Thượng Tông! thời gian không còn nhiều, chúng ta phải rời đi, nếu không có cách nào thì đầm lầy sẽ đóng kín lại trước khi chúng ta đi ra khỏi đầm lầy.
" Câm miệng, Chu Khánh Thư lớn tiếng giận giữ mắng mỏ, sắc mặt hết sức phẫn nộ, có chút vặn vẹo:
"Chết ! Bọn nó phải chết! Con đàn bà kia. Còn cả tên láo lếu kia! Bọn nó đều phải chết! Phải chết"
“ Thượng Tông. Muốn lấy tính mạng của bọn chúng, có rất nhiều cơ hội ở bên ngoài, việc quan trọng hiện tại là chúng ta nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-kiem/3803294/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.