Nhạc Đông Vân nhìn Trương Minh một lúc, cho đến khi hắn ta có chút bối rối, mới bèn nói:
- Ngươi cái người này mới thật lạ kỳ làm sao! Ta ngươi không phải thân nhân bằng hữu, không quen không biết, lại là lần đầu gặp mặt, hà cớ gì tự dưng bỗng mời ta về nhà các ngươi xem hội đây?
- Hả? Là cái này sao?
Trương Minh giật mình, sau như có điều ngộ ra, miệng tấm tắc: “Cũng phải, cũng phải”
Đoạn, hắn đối với Nhạc Đông Vân, khẽ giải thích:
- Sư thừa huynh đài là bậc cao nhân ẩn sĩ, chắc cũng không để ý thói quen của người tu luyện chúng ta. Nhạc huynh có điều không biết, Long Hoa hội nào phải do mình ta Thanh Vân kiếm phái tổ chức đâu. Nếu mà nói về nguồn gốc, trước tiên phải nói đến là vấn đề tu luyện của chúng ta. Nhạc Huynh nhìn xem Địa Cầu, linh khí nhiều ít thế nào?
Nhạc Đông Vân nghe vậy, đáp:
- Trước kia thì Nhạc mỗ không biết, còn hiện tại bằng Nhạc mỗ cảm thụ thì, nào có mấy nơi tồn tại cái gọi là linh khí đâu!
- Chính là, chính là.
Trương Minh gật đầu nói tiếp:
- Giống như Nhạc huynh nói, linh khí khô kiệt. Mà chúng ta tu sĩ, tu luyện mọi đường, có đường nào lại không cần linh khí đây? Linh khí kiệt, đây là xu thế, không thể tránh khỏi, vậy cũng chỉ có thể dựa vào thiên tài địa bảo. Thiên tài địa bảo, sở dĩ gọi là như vậy, bởi vì chúng nó tuổi thọ lâu dài, trường kì tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ki-dong-van/3221279/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.