Nhạc Đông Vân vừa vẫy tay với Nhạc Băng xong, sau khi thấy xe cảnh sát của nàng ta đi khuất bèn lấy điện thoại ra…
-Tuyết nhi, nàng có ở đó không?
Hàn Tuyết có chút hết chỗ nói, giọng mất hết sức lực:
-Nếu em không ở đây vậy ai đang trả lời điện thoại của chồng vậy?
-Ừ cũng đúng
Nhạc Đông Vân gật đầu, sau đó tò mò:
-Nàng đang ở nhà à?
-Dạ, người ta được nghỉ một buổi, cần hảo hảo nghỉ ngơi nha, chiều đi học tiếp.
Hàn Tuyết trả lời, giọng điệu hơi làm nũng, đồng thời cũng khó hiểu:
-Anh chỉnh lại điện thoại đi, em có cảm giác như nghe giọng anh mỗi lần nói chuyện đều lặp lại hai lần vậy.
-Không phải đâu, vẫn bình thường mà, nàng hiểu sai thôi.
Nhạc Đông Vân vốn không hiểu gì lắm về mấy sản phẩm công nghệ, tuy nhiên lần này nghe Hàn Tuyết nói, hắn ngay lập tức phủ định:
-Không phải điện thoại có vấn đề, nàng nhìn ra đằng sau xem
-Sao? À...
Hàn Tuyết vô thức quay ra sau liếc một cái rồi thôi, chợt tỉnh hẳn cả người nhìn lại đằng sau, liền thấy Nhạc Đông Vân đang phiêu phù ngoài ban công tầng hai. Nàng bèn cất điện thoại chạy ra, nhìn hắn khó hiểu:
-Sao anh không vào nhà nói chuyện với em, còn ở đây gọi điện thoại?
-À cũng không phải
Nhạc Đông Vân lúc này cất điện thoại, đồng thời giải thích:
-Lúc nãy ta còn ở trên đường a, vừa nói chuyện trên điện thoại với nàng vừa bay về thôi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ki-dong-van/3221267/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.