-Vợ, à thê tử! Tên này định bỏ trốn sao?
Nhạc Đông Vân khó hiểu quay qua Nhạc Băng hỏi, đáp lại là ánh mắt đầy khinh bỉ của nàng ta:
-Cậu đánh hắn bị thương nặng như vậy, nếu hắn không muốn tiếp tục ăn đòn thì tất nhiên phải rời đi chứ sao?
-Quào, như vậy sao?
Nhạc Đông Vân dường như mới phát hiện ra điều gì đó mới vậy, biểu tình rất khoa trương:
-Bị đánh như vậy, chưa biết sợ còn tự cho là đúng muốn đi là đi sao?
Hắn nhìn Vương Bằng Phi đang nằm như chết tại góc tường, chầm chậm tiến lại gần. Mà những người xung quanh bao gồm cả Nhạc Băng trong đó, bọn họ đều một bộ xem kịch vui đứng nhìn.
-Mày muốn gì?
Vương Bằng Phi gian nan cố ngước đầu lên nói. Hắn ỷ vào gia tộc vinh quang, trước giờ đều để cho người khác nể mặt, hiện tại bị đối xử thế này là lần đầu tiên. Có điều, một ít tư tưởng trong quân đội vẫn là không sai đấy, chí ít thì hiện tại bị uýnh đến mức như vậy rồi, thằng này vẫn khá là “cứng”.
-Ta vốn đâu có muốn gì?
Nhạc Đông Vân từ trên cao nhìn xuống, đầy vô tội dang hai tay ra:
-Nhạc mỗ vốn tưởng dạy ngươi bài học, ngươi sẽ thành thật nằm yên chịu ta phân phó. Ai ngờ ngươi vậy mà so ta càng kiêu ngạo, lại vẫn cho mình quyền tự ý rời đi sao?
“Cái đó cũng tính là kiêu ngạo sao? Chẳng phải khi bị cho ăn hành thì nên cút càng sớm càng tốt à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ki-dong-van/3221260/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.