Hàn Tuyết còn đang ngủ, chợt cảm thấy toàn thân tê dại, cúi đầu xuống ngay lập tức bắt gặp Nhạc Đông Vân đang hăng say gặm lấy trái nho đỏ của nàng, mà một đỉnh núi bên kia cũng bị tay còn lại của hắn vân vê lấy. Hàn Tuyết một đôi con mắt sở sở động lòng người đáng thương nhìn hắn:
-Thân ca ca, chúng ta nên dừng lại được không? Muộn rồi.
Nàng nũng nịu, giọng điệu lười biếng vô lực. Người đàn ông này thật sự quá si mê cơ thể của nàng, cũng không cho nàng nghỉ ngơi lấy. Mà loại lời nhắc nhở này, đã là lần thứ hai trong hôm nay nàng nhắc đến. Lần đầu chính là buổi sáng nay nhắc nhở hắn muộn giờ đến trường, cũng bởi vậy mà bị ăn sạch. Sau khi thất thân cho Nhạc Đông Vân, mặc dù là có chút ngoài ý muốn, bất quá Hàn Tuyết cũng không có bao nhiêu hối hận mà chỉ cảm thấy càng ỷ lại hắn hơn. Hai người bọn họ chín giờ sáng mới dậy, quấn lấy nhau liên tục. Đến giờ đã là sẩm tối, thời gian đó nàng hầu như không ăn gì cả. Dĩ nhiên, nói hầu như có nghĩa là không phải hoàn toàn không ăn gì cả. Nhạc Đông Vân quần thảo Hàn Tuyết một hồi, sẽ lại như làm ảo thuật từ hư không lấy ra một trái táo. Khi nàng đói ăn táo thì hắn sẽ ăn nho của nàng. Hồi tưởng lại những gì xảy ra cả ngày hôm nay, Hàn Tuyết chỉ có thể đỏ mặt dùng hai chữ HOANG ĐƯỜNG để hình dung.
-Gọi là phu quân.
Nhạc Đông Vân không còn vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ki-dong-van/3221248/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.