Chương trước
Chương sau
Hỏi: “Rốt cuộc Thanh Sương kiếm có huyền cơ gì?”
Mộ Nhược Ngôn: “Bảo vật trấn môn!”
Mạc Lăng: “Thể hiện bản lĩnh siêu trộm.”
Na Dương: “Tỏ ra nguy hiểm.”
Hoàng Phủ: “Gặp lại cố nhân!”
Dao Dao: “Là cơ hội cho ta gặp được Lăng Nhi!”
=======================
Lúc này đã quá nửa đêm, đầu tháng tám trăng mảnh mờ mờ, tại Sơn Dương trại yên tĩnh không một tiếng động. Trên nóc nhà phía Tây viện, một bóng trắng đang ngồi im như tượng.
Bất ngờ, một loạt các mũi tên xé gió, hướng hắn mà phi tới. Chỉ nghe thấy phập một tiếng rồi một tiếng, bóng trắng từ trên nhà ngã xuống.
“Lên xem!”
Một đám khoảng tám hắc y nhân đeo mặt lạ di chuyển lẹ không một tiếng động tập trung lại, chỉ thấy phần vai áo có dính vết máu, dưới ánh trăng mờ có điểm kì lạ. Một tên có vẻ là thủ lĩnh tiến đến gần lật vạt áo thuần trắng ra, muốn xác định Mạc Lăng còn sống hay đã chết.
“Cẩn thận!”
Cách một tiếng, kim châm bắn ra tứ phía, ba tên áo đen bị trúng kim ngã vật, miệng xùi bọt mép. Dưới vạt áo trắng tuyệt nhiên chẳng có ai cả.
“Chết tiệt, đây là một cái bẫy! Nhanh đuổi theo hắn.”
Tên thủ lĩnh hô lớn, thoát được một mảnh kim châm bay sát mặt liền dẫn đầu, đuổi theo bóng người đang chạy vào rừng.
Chỉ trong chớp mắt, phía Tây viện lại rơi vào an tĩnh như chưa hề có chuyện gì phát sinh.
Mạc Lăng chật vật chạy trốn, thoát đi y phục bạch sắc, hắn mặc quần áo tối màu, rách nát chạy vào trong rừng. Nếu là bình thường, với trình độ của hắn thì có lẽ không vấn đề gì, nhưng lúc này nội lực đã mất cả, trông cậy vào mấy cây kim châm thì thật không có khả năng.
Hơn thế nữa, những người này thân thủ cũng không tầm thường.
Mạc Lăng khẽ cười khổ, không ngờ mình vừa tính rời đi, lại có địch nhân tìm đến cửa. Hắn đã gây thù với cả giang hồ rồi, đâu cần phải nghĩ người đến đuổi riết mình là ai. Thế nhưng, hôm nay nếu chết ở đây cũng thật không cam lòng.
Trong một khắc, Mạc Lăng chợt nghĩ đến tên điên kia. Xem chừng con nhóc Nhược Hy nói đúng, ta chỉ có thể mang đến tai họa cho người khác thôi.
Mạc Lăng cắn chặt răng, lại liều mạng chạy, đằng sau đã bị đuổi đến sát nút. Một tên hắc y nhân chặn ngang trước mặt hắn, bao vây hắn ở giữa, phía sau bay đến một cây phi tiêu, cắm vào da thịt. Bọn chúng không tấn công ngay, có lẽ là không biết Mạc Lăng đã mất hết nội lực rồi. Hắn cười đến lạnh lùng, khẽ quét mắt một vòng.
Có hai tên phía trước, ba tên ở phía sau, cơ hội thắng được mà còn sống xem ra là không có.
“Chỉ muốn lấy mạng, không muốn nói chuyện à?”
Một tên áo đen chỉ hô một tiếng “Lên!”
Đêm nay đặc biệt dài.
Dao Dao đợi cho Nhược Hy ngủ hẳn liền kéo chăn cho nàng, bọc kín thân hình bé nhỏ, lúc này mới nhớ đến Mạc Lăng. Người kia hình như có bị thương. Dao Dao không yên tâm, liền men theo hoa viên phía hậu viện, đến phòng tìm Mạc Lăng.
Người kia cao ngạo như vậy, có thể nào lúc này sẽ giận dỗi, không chịu để ý đến nàng.
Thoáng cười khổ, không chịu để ý thì đã sao, chẳng phải từ trước tới nay Mạc Lăng vẫn chưa bao giờ để ý đến nàng sao, như vậy thì có hề gì. Chỉ cần Mạc Lăng không bỏ đi là được. Dao Dao nghĩ thế, nhưng khi nhìn phòng của Mạc Lăng trống trơn, nàng không khỏi thấy tuyệt vọng.
Hắn bỏ đi sao?
Thế nhưng, Mạc Lăng không phải là kiểu người không từ mà biệt. Hơn nữa, hắn không mang theo cây cổ cầm. Dao Dao nhíu mày, liền phi ra ngoài.
“Trại chủ, tại trái phía Tây phát hiện thi thể của ba hắc y nhân!”
“Sao có thể?”
Nàng càng lúc càng lo lắng, chân vì thế mà cũng nhanh hơn.
“Đây là có chuyện gì?”
“Bọn ta không biết, đang đi tuần thì gặp mấy cái xác này, đều sợ mất mật cả rồi. Có thấy áo khoác trắng của Mạc Lăng công tử, còn dính máu nữa, nhưng không thấy người đâu cả…”
Dao Dao lật xem kĩ cả ba cái xác, trên người chúng không có vết thương lớn, đều bị trúng ngân châm, thế nhưng ngân châm của Mạc Lăng không để giết người, xem ra bọn chúng tự cắn độc mà chết. Mà nhìn tình hình trước mặt, Lăng hẳn cũng đang bị thương nặng.
Nàng bị suy đoán của mình làm cho hoảng sợ, càng lúc hai hàng lông mày càng nhíu chặt.
“Trại chủ à, có cần phái thêm người đi tìm Mạc Lăng công tử?”
“Không cần, ta đi là được rồi!”
“Nhưng mà nhỡ có nguy hiểm gì?”
Tiểu sơn tặc hơi e dè nói, đúng là bọn họ chỉ là sơn tặc, nhưng nghĩa khí huynh đệ vẫn biết. Dao Dao hiểu rõ, cũng cảm kích vô cùng, nhưng đây là chuyện mà bọn họ không thể nào gánh vác nổi. Vì vậy, nàng từ chối bọn họ cùng nhau tìm kiếm, một mực xông đi tìm Mạc Lăng. Chính nàng cũng không biết giờ người kia đang ở đâu.
Chỉ cầu trời hắn không có việc gì.
Hắn giận dỗi cũng được, bỏ đi cũng được, chỉ cần hắn không có việc gì.
Thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi, trời đã sắp sáng chưa? Mạc Lăng mơ hồ cảm giác từng vết thương lớn nhỏ ở trên cơ thể mình, cánh tay phải đã gãy, không có cảm giác gì, chẳng biết sau này còn có thể đánh đàn được không. Nếu như …nếu như không thể đánh đàn được nữa, hẳn tên điên kia sẽ rất vui mừng. Bộ dáng hắn lúc này chắc là chật vật lắm. Vừa rồi trốn trái trốn phải, bị chúng một đao, miệng vết thương sát đến tận xương. Lúc đó hắn dùng một quả pháo sáng mà thoát được, giờ đang trú tại một hang động khoét sâu vào sườn núi.
Cứ ở tại đây mơ mơ hồ hồ chết đi…
Sẽ không ai tìm được mình.
Thật không cam lòng!
Tầm mắt đã nhìn không rõ, bị bao phủ bởi một màu đỏ đục ngàu, bất giác Mạc Lăng như nhìn thấy một gương mặt, rất quen, vì mình mà khóc, gọi tên mình. Hắn bỗng mỉm cười, muốn giơ tay lên lau nước mắt cho người kia, lại quên mất tay mình đã gãy rồi.
“Huynh đừng cười, Mạc Lăng, huynh đừng cố cười nữa.”
Dao Dao khóc càng lớn, đau lòng mà không ngừng rơi lệ.
“Tại sao ngươi tìm được ta?”
“Ta không biết, ta cứ đi mãi, đi mãi, chỗ nào cũng tìm qua rồi, tìm rất lâu. Cuối cùng cũng tìm thấy huynh ở đây.”
Mạc Lăng dùng bàn tay trái đã bẩn và đầy vết trầy xước, nhưng ít ra còn lành lặn của mình, xoa lên má của Dao Dao, nở một nụ cười thật khó coi. Trên gò má trắng ngần của nàng hiện lên vệt máu theo đầu ngón tay, nhìn thật chói mắt. Hắn cảm nhận được đầu ngón tay mình ướt nước. Rốt cuộc, cũng có người vì mình mà rơi lệ sao?
“Đáng ra …ta phải nhận ra lâu rồi. Cô…cô là nữ phải không?”
“Đừng nhắc chuyện này nữa, huynh đừng gắng sức! Ta sẽ đưa huynh về ngay đây…”
Dao Dao lúng túng muốn đỡ Mạc Lăng dậy, lại không biết phải đặt tay vào đâu để không ảnh hưởng tới vết thương. Hắn bị tập kích thật là thảm, cả người trên dưới không chỗ nào là lành lặn. Nàng thấy mà càng đau lòng, lửa giận bốc lên ngày càng lớn.
Mạc Lăng dùng hết sức, đẩy tay của nàng ra.
“Cô về đi…ta không muốn… phải liên lụy đến cô…”
Xem ra, con nhãi ranh Nhược Hy đó nói đúng, là hắn hại đến nàng. Mạc Lăng càng nghĩ càng không cam tâm, nếu như hắn còn võ công, còn nội lực, hắn có thể bảo vệ nàng, nhưng lúc này, hắn chỉ là một phế nhân, nàng nên bỏ mặc hắn mới phải. Nói xong, hắn đã gần như đổ gục xuống. Dao Dao cười khổ.
“Huynh sai rồi…”
Từ trong bóng đêm hiện ra năm hắc y nhân. Dao Dao cẩn thận đặt Mạc Lăng nằm xuống đất, tránh miệng vết thương. Sau đó, liền dùng mu bàn tay lau đi vệt nước mắt trên gò má, rút kiếm.
“Là ta làm liên lụy đến huynh. Bọn chúng vốn dĩ tới là để tìm ta…”
….
..
Tại một ngôi miếu hoang khác, Mộ Nhược Ngôn cắm kiếm vào cổ họng của một tên hắc y nhân cuối cùng. Tiểu muội Bạch Cẩm Y cũng vừa vặn giải quyết xong một tên, bộ dáng khá chật vật, khẽ hỏi.
“Bọn chúng là ai vậy?”
“Ta không biết, nhưng thân thủ của bọn chúng rất tốt, không thể lơ là được!”
Na Dương tiểu thư Hoa Nhược Song vừa mới chém chết một tên, mới lột khăn bịt mặt của hắn ra, bên trong là một gương mặt bị tàn phá, không ra hình thù.
“Dựa theo cách thức hành động cùng võ công, ta đoán đây là sát thủ thuộc tổ chức Ám Nguyệt, nhưng chỉ là bọn rây ria thôi. Sắp tới có vẻ đường đi sẽ còn nhiều khó khăn hơn.”
Nàng ngừng lại một chút, soi vết săm hình hai con rắn quấn vào nhau, ở cánh tay phải của tên sát thủ, lại quay sang Mộ Nhược Ngôn hỏi.
“Ta chỉ thắc mắc rằng bọn chúng nhằm vào chúng ta có mục đích gì? Mộ Thiếu hiệp không để một người sống để chúng ta hỏi cung được à?”
“Đại tỷ của ta, cô đều thấy bọn chúng đâu phải hạng xoàng, đều là cao thủ cả. Bắt sống là một việc rất liều lĩnh.”
Hơn nữa, trong đoàn của bọn họ còn có hai người không có sức chiến đấu, đó là tiểu vương gia và Tịnh Yên muội muội, kèm một nhân vật nguy hiểm không hề có ý định ra tay tương cứu, Mộ Nhược Ngôn ai oán hướng xà nhà nói.
“Ám Minh huynh, dù chúng ta có thể giải quyết được, nhưng huynh cũng nên giúp một tay chứ?”
Xà nhà không có tiếng trả lời.
Na Dương hừ dài một tiếng thể hiẹn rõ ý khinh thường, chẳng biết là khinh thường Mộ Nhược Ngôn hay Hoàng Phủ Ám Minh.
Tịnh Yên muội muội từ lúc sát thủ xuất hiện vẫn ngồi thu lu một góc, sợ quá đến không nói năng gì.
Còn tiểu vương gia Hách Mi vẫn đang ăn no ngủ kĩ, xem chừng cả sát thủ đến cũng không làm cho tỉnh giấc, ngáy đến là ngon lành, thậm chí còn chảy dãi.
Đây là lần bị tập kích đầu tiên của bọn họ, Mộ Nhược Ngôn nói.
“Các cô đều mệt cả rồi, đi ngủ đi, để ta gác.”
Nhanh chóng, màn đêm lại rơi vào yên tĩnh một lần nữa, Hoàng Phủ Ám Minh ngồi trầm tư, tay khẽ miết vào tấm ngọc bội, thoáng nhíu mày…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.