Tiểu Dao: “Hôm nay chúng ta kết nạp thêm một thành viên mới, người này là vương gia nha!” Na Dương: “Vậy tức nghĩa là hắn có rất nhiều tiền?” Mạc đạo chích: “Ta muốn trộm đồ trong phủ nhà hắn!” Yến tỷ: “Chọn đi, muốn hiến nghệ hay hiến thân?” Nhược Hy: “Lột đồ, bán cho kĩ nam quán!” Tiểu vương gia Hách Mi lệ rơi đầy mặt, rụt rè nói: “Ta có thể …xin rút…” ========================= Chương 3: Đi ăn trộm thì đừng mặc đồ trắng. Chuyện kể rằng Mộ Nhược Ngôn sau khi xuống núi từng lạc đường ba lần, ngã xuống vực hai lần, bị hiểu nhầm là đạo tặc năm lần, cuối cùng cũng an toàn đến được kinh thành. Còn Mạc Lăng thì từ sau khi trộm được Thanh Sương kiếm liền như bốc hơi, trên giang hồ tiếng gió cũng không nghe thấy. Điều này cũng là đương nhiên, vì hắn đang ngày ngày sống trong bể khổ, trở thành phận ca kĩ, ngày ngày đàn hát mua vui cho trại chủ Sơn Dương trại. Giang hồ không hiểu. Mộ Nhược Ngôn lại càng không hiểu cho hắn. Tất cả đều đang chửi bới mười tám đời tổ tiên nhà hắn lên. Có người đoán Mạc Lăng đã tìm được huyền cơ trong kiếm, đang ẩn ở nơi thâm sơn cùng cốc nào luyện bí tịch rồi. Có người lại bảo Mạc Lăng bị Thanh Sương kiếm làm hóa điên. Người còn khẳng định Thanh Sương kiếm biến thành mỹ nữ, cùng Mạc Lăng thoái ẩn giang hồ. Còn có tên điên thề thốt rằng Thanh Sương kiếm mở ra chiều không gian, Mạc Lăng xuyên không rồi. Giang hồ là một đống người thích chuyện bát quái, mỗi người một ý, càng đoán càng loạn, càng đoán lại càng ra những chuyện đủ để viết một vạn tám nghìn chữ. Có hai người không hề chịu ảnh hưởng của tin đồn này. Một là Mạc Lăng, đang ôm đàn khóc ngất trong góc trại. Hai là Mộ Nhược Ngôn, đang ôm hầu bao của mình khóc ngất tại quầy thu ngân. “Khách quan à, không có tiền thì đừng có đi mướn phòng trọ, trực tiếp đến miếu hoang mà ở đi.” Mộ Nhược Ngôn chau mày. “Vị tiểu huynh đệ này thấy giang hồ đồng đạo gặp khó khăn, xin hãy tương trợ đi. Tại hạ xuất môn, hôm trước đi đường không cẩn thận, ngã xuống vực đã rơi hết sạch tiền rồi.” Tiểu nhị trợn trắng mắt, xẵng giọng quát. “Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta là giang hồ đồng đạo? Không có tiền thì biến!” Lại nói tên điên này tìm lí do cũng chán quá đi, rơi xuống vực mà cũng rơi hết sạch tiền được. Nhìn bộ dạng rách nát của y kìa, còn nhận mình là dân giang hồ. Dân gian hồ không phải đều là đập cạch một lượng bạc xuống bàn rồi lớn giọng gọi tiểu nhị, cho hai cân thịt bò và một bình nữ nhi hồng sao?! Mộ Nhược Ngôn bối rối gãi gãi đầu, tại sao hồi xưa sư phụ lại nói khắp thiên hạ đều là võ lâm đồng đạo nhỉ. “Có thể cho ta trú một đêm nhờ không? Trời sắp mưa to rồi…” “Ta cũng không muốn làm khó ngươi, ra chuồng ngựa ngủ đi.” Mộ Nhược Ngôn khẽ nói đa tạ một tiếng, vô cùng hài lòng mà đi ra chuồng ngựa. Tiểu nhị trong quán nhìn thấy y chịu đi liền cảm khái mà đốt vía giải hạn. Thế nhưng chuồng ngựa lại có người rồi. Chuồng ngựa của khách điếm rất nhỏ, rất ọp ẹp như chỉ từ mấy ván gỗ mà ghép thành, có thể nói là tạm tính che mưa che nắng, đến ngựa cũng không thèm ở, chỉ có một người nằm khuất trong bóng tối. Mộ Nhược Ngôn cười hì hì chắp hai chào hỏi vị huynh đệ đang nằm vắt vẻo trên xà ngang kia. “Tại hạ là Mộ Nhược Ngôn!” Người kia không đáp, dáng nằm cũng không thèm động. “Ta có nghe nói giang hồ người đeo mặt nạ cáo mà có nửa mái tóc hóa bạc là Hoàng Phủ Ám Minh, nhưng hắn là ma đầu mà, làm gì giống huynh đâu, đúng không?” Lại im lặng. Mộ Nhược Ngôn đặt lưng nằm xuống một đám cỏ cho ngựa, ngẫm nghĩ một vài vấn đề nhàm chán được một lúc lâu, cuối cùng lại quay sang người cảm thán. “Huynh hẳn là giang hồ đồng đạo? Cũng không có tiền à? Đầu năm nay giang hồ thật khó khăn…” “Câm miệng!” Trong gió nghe sưu một tiếng, Mộ Nhược Ngôn cảnh giác nghiêng người, tránh được một hạt đậu bắn thẳng qua mặt, khoét sâu xuống đất một lỗ. Bên má đã có một vệt máu đỏ đến chói mắt. “Hoàng Phủ Ám Minh!” Mộ Nhược ngôn ngạc nhiên hô lên, lại nhíu mày, đề cao cảnh giác. Đeo mặt nạ cáo và bạc nửa mái đầu chưa chắc đã là Hoàng Phủ Ám Minh, ngưng công phu bậc này thì… Y cũng không ngốc (chỉ hơi ngố thôi),vẫn biết những loại người không nên trêu trọc. Hơn thế nữa võ công người này, trên giang hồ đã được xếp vào hàng bậc nhất nguy hiểm. “Thôi bỏ đi, với võ công của ngươi mà muốn giết thì ta muốn đề phòng cũng không đề phòng được, …” “Ta nói là câm miệng!” Hoàng Phủ khàn khàn gằn từng tiếng. Mộ Nhược Ngôn nhún vai, lại lấy mu bàn tay mà xoa đi vệt máu ở má phải, lại như cũ nằm xuống, cũng thành thực mà im lặng. Lại nghĩ giang hồ cũng thật nhỏ, đi lang thang vài ngày cũng có thể gặp được nhân vật truyền kì cỡ Hoàng Phủ Ám Minh. Người này xưa nay muốn gặp cũng khó, hành tung qủy dị, xuất môn là có người chết, mà những người đã từng nhìn thấy hắn lại càng ít người còn sống. Hiếm lạ cỡ vậy, vì thế Mộ Nhược Ngôn liền không nhịn được mà liếc nhìn nhiều thêm một chút. Cái này cũng giống khi đang ngồi ở nhà, tự dưng có một con bướm giống quý hiếm, thiên hạ chỉ có duy nhất một con, bay đến đậu trên cửa ngay trước mặt ngươi. Vậy không quan tâm xấu hay đẹp, ngươi đều sẽ không muốn bỏ qua dịp này mà nhìn cho đã rồi. Thật là trùng hợp, quá ư trùng hợp. Con bướm giống quý hiếm, tức ma đầu Hoàng Phủ Ám Minh bị nhìn đến toàn thân đều khó chịu. Trời biết, hắn ghét ồn ào, ghét người, thế nên mới lựa chọn ngủ ở chỗ này, thế nào lại gặp trúng tên nhãi ranh phiền phức. Hoàng Phủ âm thầm nổi sát ý. Thực ra Mộ Nhược Ngôn nói hoàn toàn đúng, với chênh lệch võ công lớn như vậy, nếu hắn thực sự muốn giết, chỉ là chuyện nhỏ. Mộ Nhược Ngôn không sợ chết, vẫn cứ nhìn chằm chằm, nhìn không chớp mắt. Thôi bỏ đi. Chỉ nghe tiếng gió, vút một tiếng, Hoàng Phủ phi thân, bay đi mất. Con bướm hiếm lạ bay đi rồi, Mộ Nhược Ngôn mới biết tình huống vừa rồi nguy hiểm cỡ nào. Đối với người được coi là ma đầu kia, không giết mà lựa chọn bỏ đi, Mộ Nhược Ngôn thập phần không hiểu. Không phải gặp người giết người, gặp phật giết phật ư. Y quẳng ba cây phi tiêu xuống, bàn tay nắm nãy giờ đã có chút trắng bệch, ướt đẫm mồ hôi. Xem ra, y cũng không thể bình tĩnh như vẻ bề ngoài được. Đêm rất mau qua.. Về việc Hoàng Phủ đi đâu, tại sao lại đột nhiên xuất hiện, hắn đang định làm gì, Mộ Nhược ngôn muốn đoán cũng chẳng đoán được, ngủ mất. Hắn mới không rảnh, sáng hôm sau còn phải đi dò la tung tích Mạc Lăng a. * Tại một chạc cây ở sơn lâm ngoại thành, Hoàng Phủ buồn bực mà đặt lưng xuống, hi vọng lần này không ai làm phiền. Vừa rồi, trong một khắc, tiểu tử kia rất giống y, bộ dáng vừa tò mò, vừa xù lông đề phòng, hắn lại có ảo giác như lúc trước y vẫn còn ở bên cạnh. Khẽ cởi mặt nạ cáo ra, hôn lên bạch ngọc, trên gương mặt tuyệt mỹ không tì vết hiện lên vẻ cô độc, đêm khuya tịch mịch thủy tự hàn. “Bao giờ ta mới có thể gặp lại ngươi.” —————— Sáng hôm sau… Trên giang hồ có một tin đồn nữa. Trong phủ vương gia có một viên dạ minh châu to như trứng ngỗng, hôm qua đã có một tên đạo tặc mặc áo trắng đến tìm, nghe nói vẫn chưa trộm được. Mộ Nhược Ngôn ngồi một góc nghĩ, trên đời này thiếu gì kẻ mặc áo trắng. Lão bá kia lại đập bàn nói thêm. “Lúc tên đạo tặc đó tới còn đánh đàn.” Mộ Nhược Ngôn lại nghĩ, đầu năm nay mặc đồ trắng, đánh đàn đi ăn trộm cũng không tính là hiếm lạ. Lão bá đập cạch một lượng bạc xuống bàn, gọi tiểu nhị hai cân thịt bò và một bình nữ nhi hồng, tiếp tục thao thao kể. “Các người biết không, hắn rất tự tin, còn xưng mình là Mạc Lăng cơ mà! Còn nói là đêm nay sẽ quay lại…” Mộ Nhược Ngôn lại suy nghĩ, có cần trùng hợp thế không, đêm hôm trước gặp được đệ nhất ma đầu, sáng hôm sau lại nghe được tin Mạc Lăng? “Lão bá à! Vương gia phủ đi lối nào vây?” ________ Tại vương gia phủ, tiểu vương gia Hách Mi tròn mười sáu tuổi, và trải qua một đợt dạy thì không thành công, trên mặt lỗ chỗ toàn tàn nhang và mụn cám, đang ngồi rung đùi ăn một bát chè đậu đỏ, lại quay sang hỏi quản gia đứng bên cạnh. “Ngươi chắc rằng loan tin tên Mạc Mạc gì ấy đến phủ trộm đồ thì toàn kinh thành sẽ đều biết được trong phủ của bổn vương có dạ minh châu à?” Quản gia cung kính đáp, lại bưng một đĩa bánh hoa quế. “Nô tài hoàn toàn chắc! Thời nay, bảo vật mà không bị trộm nhòm ngó thì đều không được tính là bảo vật, người ta sẽ không đánh giá cao!” “Được, vậy thì cứ lan truyền mạnh lên, đừng quên nhấn mạnh rằng Mạc Mạc gì đó, kẻ đã từng ăn trộm thành công Thanh Sương kiếm của phái Không Động muốn đến phủ của bổn vương trộm đồ.” “Dạ, rõ. Nhưng làm như thế để làm gì ạ?” Tiểu vương gia cười đến khanh khách, nếu hắn thực sự là thiếu niên da trắng thịt nộn thì thật là thiên chân vô tà. Chỉ tiếc yếu tố ngoại hình làm giảm cảnh đẹp. “Ông thật là không biết nghĩ xa, giờ cứ đăng tin đồn, đợi minh châu tăng giá, mọi người đều biết đó là bảo vật, rồi đem bán chẳng phải kiếm được bộn tiền à?” Tiểu vương gia vừa ăn, vừa cười, vừa nói liền bị sặc. Quản gia rất tức thời mà đưa cho cậu một tách trà. Tiểu vương gia vừa uống trà nhuận giọng, vừa dùng đôi mắt hẹp liếc quản gia, cái liếc này sắc đến nỗi làm quản gia toát mồ hôi hột. “Nhưng mà không có chuyện tự dưng Mạc Lăng lại xuất hiện trộm minh châu chứ?” Quản gia rút khăn tay thêu hai con chim cắn mỏ vào nhau ra để lau mồ hôi, e dè quả quyết. “Chắc là không đâu. Hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện!Từ một nguồn tin đáng tin, nô tài biết được rằng sau khi bị trộm,Thanh Sương kiếm mở ra chiều không gian, Mạc Lăng xuyên không rồi. “ Tại một nơi cách xa kinh thành ba trăm dặm, Mạc Lăng vừa đánh đàn vừa hắt xì liền ba cái. Đỗ Khinh Vãn quan tâm hỏi. “Bị cảm à?” “Không, chắc là có ai đó nhắc đến ta.” Đỗ Khinh Vãn nổi điên. “Sao có chuyện đấy được, không ai được quyền nhắc đến ngươi. Nhắc đến ngươi chỉ có thể là ta thôi.” =================================================== [Hậu trường] Tác giả: “Mộ công tử, mọi người trong hội đều thống nhất gọi người là Ngôn Ngố, Mộ công tử nghĩ sao?” Mộ Nhược Ngôn (bối rối gãi đầu): “Ta…ta…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]