Đem tất cả mọi người đuổi đi, bao gồm cả vợ con, thư ký, phụ tá, ở trong phòng khách Nguyễn Chí Mạnh bây giờ chỉ còn lại hai bác cháu. Theo thói quen Nguyễn Chí Mạnh đưa tay lên trên bàn tìm chén trà cầm vào trong tay nhưng rồi lại phát hiện không ai pha trà cho ông cả, trên mặt bàn là trống không, vì thế ông không khỏi kêu rên một tiếng. Tiểu Phỉ Thúy nhìn ông một cái rồi đứng dậy pha cho ông một chén. Trên mặt của Nguyễn Chí Mạnh ra vẻ bình thản nhưng trong lòng lại đang cảm thán: thật không dễ dàng a, bình thường muốn uống một ly trà của vị tiểu bá vương này thì trừ phi ăn tết, mà ăn tết còn không chắc lúc nào cũng có, bây giờ mới đi ra một chuyến đã hiểu chuyện rồi! Ông chậm rãi uống ngay một hơi, nhưng suýt nữa thì một ngụm phun ra ngoài, nóng quá! Nguyễn Chí Mạnh đặt mạnh cái chén đánh "cạch" một cái lên mặt bàn giận dữ quát: "Con muốn làm ta bỏng chết đây hả?" Tiểu Phỉ Thúy lé mắt nhìn ông: "Bá phụ, rõ ràng là bá phụ nhìn thấy con pha trà, dĩ nhiên là thấy nóng! Ai kêu bá phụ thích giả bộ bình tĩnh!" Nguyễn Chí Mạnh: "..." Nguyễn Chí Mạnh ngượng ngùng lấy ra tờ khăn giấy lau tay rồi hỏi: "Con đang chuẩn bị làm gì vậy?" "Cái gì mà chuẩn bị làm?" "Có thật là ngày mai con sẽ ngoan ngoãn về nhà?" "Con giống như là người không giữ lời hay sao?" Nguyễn Chí Mạnh tức giận: "Con đúng là người như vậy!" Này này... Tiểu Phỉ Thúy xem lại chính mình. Ừm, thật sự thì cũng không quá... đau lòng mà. Tiểu Phỉ Thúy nói: "Bá phụ, làm cho con một danh sách sính lễ! Con muốn kết hôn!" Cái đề tài này quá bất ngờ, quá lớn, Nguyễn Chí Mạnh thiếu chút nữa bị nghẹn chết bởi nước miếng của chính mình. Ông đang tính gọi thêm vợ tới, thêm người, ông sẽ khống chế được tâm tình tốt hơn. "Con vừa nói cái gì?" Ông cố gắng khống chế chính mình, không để cho cơ mặt của mình co quắp quá lợi hại! "Kết hôn!" Ông có cần phải khoa trương đến vậy có được không? Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, đó không phải là điều mà ông thường treo trên khóe miệng hay sao? "Cùng với cái cậu tiểu bạch kiểm kia? Các con mới quen biết được bao lâu? Con còn quá trẻ nên dễ bị lừa. Cái cậu tiểu bạch kiểm kia vừa nhìn qua đã thấy cái mặt này sẽ không phải cái giống gì cho tử tế, chỉ chuyên lừa gạt đàn bà con gái mà thôi. Con không nên bị vài lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ liền không phân biệt được đúng sai. Ta không đồng ý! Trong nhà những người khác cũng sẽ không đồng ý! Con vẫn còn nhỏ, không nên dễ dàng chấp nhận cái tên tiểu bạch kiểm này làm gì, bá phụ sẽ tìm cho con một người tốt phù hợp với con nhất, con không nên nhất thời vội vàng..." Blah blah blah...! Tiểu Phỉ Thúy dùng một câu đơn giản mà sức tác động của nó đủ để kết thúc lời càm ràm của ông từ nãy tới giờ: "Bá phụ, con dự định đem quyền lực 'một phiếu vé quyền phủ quyết' của con chuyển nhượng cho bá phụ." "Gì hả? Con vừa nói cầm cái gì đem tặng cho ta?" Nguyễn Chí Mạnh ngừng càm ràm, ngạc nhiên nhìn Tiểu Phỉ Thúy mà hỏi. "Vâng! Con đối với làm ăn không có gì hứng thú, hơn nữa mỗi khi có chuyện gì mọi người cũng phải tới hỏi con, con thấy như vậy cũng phiền chết đi được. Bây giờ làm cuộc trao đổi, để bá phụ không ngăn trở chuyện kết hôn của con..." Mặc dù sức hấp dẫn của quyền lực là vô cùng động lòng người, nhưng Nguyễn Chí Mạnh đối với Tiểu Phỉ Thúy lâu nay coi như không tệ. Vậy nên ông khẩn thiết khuyên nhủ: "Phỉ La, mặc dù con làm như vậy sẽ là tiện lợi cho ta rất nhiều, nhưng loại trao đổi này ta đáp ứng không được. Cái cậu tiểu bạch kiểm kia vừa nhìn đã thấy là người không đáng tin cậy rồi. Ta không thể để cho hắn hại con được! Con không nên lấy hôn nhân làm trò đùa như vậy." Tiểu Phỉ Thúy cảm thấy ông chú của mình thật đáng cười nhạo: "Ai nói con muốn cùng Quả Quả kết hôn?" Đợi đến buổi tối gặp Cẩm Vô Song rồi thì Nguyễn Chí Mạnh lại bắt đầu cảm thấy: cái cậu tiểu bạch kiểm kia thật ra thì nhìn cũng không tệ lắm a - dù sao cũng còn là một cậu con trai "bình thường"! Đem vấn đề kết hôn đặt sang một bên - ở Nguyễn gia, những gì cô đã nói ra đều sẽ "chính là sẽ như vậy" rồi, chúng gần như đã thành quy tắc ngầm. Huống chi Tiểu Phỉ Thúy rất tự tin, bá phụ của cô nhìn thấy lão bản Cẩm tất nhiên sẽ thích, lão bản Cẩm tướng bộ cũng rất tuấn, làm việc lại lưu loát, trong nhà còn là quan lớn phía sau chống đỡ - chỉ riêng điểm này thôi, bá phụ của cô vốn thích nhất trò chơi "nghiệp quan cấu kết" nhất định là hài lòng. Tiểu Phỉ Thúy nghĩ đến mà rất thỏa mãn. Cô hỏi Nguyễn Chí Mạnh: "Mọi người làm sao mà biết được con ở chỗ này?" Mặc dù cô thấy rằng lão bản Cẩm làm việc rất kín kẽ, nhưng vẫn nên xác nhận một chút để phòng ngừa vạn nhất. Nguyễn Chí Mạnh hừ lạnh một tiếng: "Con vẫn tin chắc là việc trốn tránh của con giỏi đến mức người khác tìm không được sao?" Tiểu Phỉ Thúy cũng không định đem chuyện - ám sát - đã xảy ra kể cho ông biết, cô hỏi: "Vậy làm sao bá phụ biết con ở đây?" "Là bá mẫu của con nói cho biết. Cô ấy bảo là có 'bác' gì đó nói nhìn thấy con. Con cũng biết bá mẫu của con rồi đó, chuyện gì cũng thích chuyện bé xé ra to, kết quả là đem cả một đống người đi ra." Nguyễn Chí Mạnh kiên quyết đem trách nhiệm đẩy hết lên người của vợ mình. Chiến thuật biển người thần mã gì đó ông cũng chưa từng nghĩ tới. Trong lòng Tiểu Phỉ Thúy tự nhủ làm sao có thể? Bây giờ cô có thể khẳng định không phải lão bản Cẩm làm việc này rồi, nếu như lão bản Cẩm muốn làm, chắc chắn sẽ không cần dùng tới cái thủ đoạn đánh lén đằng sau như vậy. Cô liền chạy đi hỏi Chu Anh Lệ, vợ của Nguyễn Chí Mạnh, cô được Chu Anh Lệ đem ảnh chụp theo dõi đưa cho cô nhìn. Rõ ràng đây là ảnh cô bị chụp trộm từ cách đây vài ngày, khi cùng Phật gia ra ngoài đi ăn cơm. Chu Anh Lệ nói người nào đó @ được cô, người nào đó lại @ với người nào đó rồi người nào đó lại @ tới đây. Càng về sau Tiểu Phỉ Thúy lại càng cảm thấy: những thủ đoạn này sao lại có cảm giác rất quen thuộc? Rõ ràng đây là thủ pháp cô đã chơi trên người vị hôn phu của biểu muội mà! Tiểu Phỉ Thúy cảm thán: thật là quá hèn hạ! Vì thế mà buông tha không truy xét tiếp nữa. Chuyện này như nói với Tiểu Phỉ Thúy rằng: hung thủ... (hoặc gọi là nói người bị tình nghi?) đang ở ngay trong đám người nhà của cô kia. Hơn nữa, tất nhiên cô dám khẳng định mình sẽ "được" nằm trong danh sách của người này... Hỏng bét, minh lại "nghi người trộm rìu"* rồi! Người này tới rõ ràng là có mục đích hẳn hoi. Còn về phần tại sao thì Tiểu Phỉ Thúy thật nghĩ không ra. * Nghi người trộm rìu: Giống câu tục ngữ Việt Nam "Một mất mười ngờ". Mọi người vui lòng tìm đọc truyện cùng tên để rõ hơn nhé. 2 Những người khác thì có thể sao cũng được, nhưng đối với hai nhà ở lại sòng bạc, Tiểu Phỉ Thúy cũng không thể nào nặng bên này nhẹ bên kia mà chỉ mời người nhà bá phụ, cho nên, ngay lập tức ngay cả Lưu Tuyết Hoa cùng Hương Hương đều cùng mời cả. Kết quả chỉ có Lưu Tuyết Hoa tới, lấy cớ Hương Hương đi máy bay quá lâu nên có chút không thoải mái, mọi người không cần phải để ý đến cô ấy. Trong lòng Tiểu Phỉ Thúy đã biết rõ nên cũng chỉ "Ừ" một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Chỉ còn Chu Anh Lệ bất mãn thầm hừ một tiếng, nhưng bị tướng công mình dưới đáy bàn bấm cho một cái rồi cũng im lặng trong tức giận. Không khí bữa cơm có chút quỷ dị, bởi vì ngay trước bữa cơm, cô nàng Phỉ Thúy tỏ ra rất bình tĩnh mà giới thiệu: "Bá phụ, bá mẫu, dì Tuyết, đây là người mà con muốn kết hôn với, Cẩm Vô Song. Gọi A Song là được rồi. A Song, đây là bá phụ, bá mẫu của em, còn đây là mẹ của Hương Hương. Trong nhà của chúng em bây giờ thì bá phụ là người lớn nhất, ông ấy cũng đã đồng ý, cho nên hôn sự của chúng ta không thành vấn đề." Nguyễn Chí Mạnh còn chưa kịp khai vị thì đã có cảm giác bị làm cho nghẹn chết: ông đáp ứng từ khi nào vậy chứ??!! Bởi vì Tiểu Phỉ Thúy không chịu trách nhiệm, cho nên không khí vẫn là lạ, trừ các cô - cái người không chịu trách nhiệm nào đó và lão bản Cẩm - vô cùng tự tại, những người còn lại đều như đứng đống lửa, như ngồi đống than! Sau đó cơm nước xong, Cẩm Vô Song muốn mời bọn người Nguyễn Chí Mạnh đi sòng bạc chơi, hai vợ chồng Nguyễn Chí Mạnh không tiện cự tuyệt, bản thân cũng muốn đi sâu tìm hiểu thêm con người này cho nên đáp ứng, chỉ có Lưu Tuyết Hoa uyển chuyển từ chối. Lưu Tuyết Hoa kéo Tiểu Phỉ Thúy đến nơi thật kín đáo để nói chuyện. Lưu Tuyết Hoa nói: "Đại tiểu thư, có thể làm phiền cô dành một chút thời gian cho Hương Lăng có được không. Nó nói là đi máy bay không thoải mái, nhưng thật ra là ngồi một mình ở trong phòng buồn bực mà thôi! Đại tiểu thư là có ý tốt mới đưa em nó đi Nhật Bản học tập, nhưng em nó lại là người bướng bỉnh, tôi nói như thế nào nó cũng không nghe. Từ nhỏ nó đã nghe lời của đại tiểu thư nói, vậy cô có thể giúp tôi khuyên nhủ em nó được hay không!" Tiểu Phỉ Thúy nghe nói xong liền đi gặp lão bản Cẩm đem hai vợ chồng Nguyễn Chí Mạnh ném cho người ta, còn mình đi cùng Lưu Tuyết Hoa. Trong khi Tiểu Phỉ Thúy cùng Lưu Tuyết Hoa đi chỗ khác để nói chuyện với nhau thì Chu Anh Lệ cũng cùng chồng thầm nói chuyện. Chu Anh Lệ nói: "Sao Phỉ La lại thích con gái được?" Nguyễn Chí Mạnh buồn bực chỉ hừ một tiếng, không nói chuyện. Ngụ ý của ông rất rõ ràng: tôi làm sao biết được? Chu Anh Lệ lại vô tâm hỏi tiếp: "Thật là đem Phỉ La gả cho cô ấy hay sao? Người thì thật ra là có thể, nhưng mà..." cái gì cũng vô cùng hoàn mỹ, trừ đối phương là một cô gái. Nguyễn Chí Mạnh cười lạnh: "Vậy bà thử thuyết phục tôi nghe một chút xem! Làm được thì bà muốn cái gì tôi đều mua cho bà!" Chu Anh Lệ ngập ngừng: "Tôi thì làm sao dám đây." Nguyễn Chí Mạnh lườm bà một cái: "Vậy bà muốn nói cái gì?" Chu Anh Lệ lại hỏi: "Vấn đề là nữ cùng nữ kết hôn, pháp luật không bảo vệ a, như thế có phải là Phỉ La dễ bị người ta đào hố đi?" Nguyễn Chí Mạnh nhíu mày, không nhịn được: "Nó không hố người ta đã là được ông trời phù hộ rồi. Còn người ta dám hố nó hả, chỉ sợ là người đó mệnh đoản a?" Chỉ một câu nói đó thôi đã nói lên rất đầy đủ hình tượng cùng địa vị của Phỉ Thúy trong suy nghĩ của người Nguyễn gia! Hai người cùng nhau nói thầm xong, bên kia Tiểu Phỉ Thúy cũng cùng lão bản Cẩm nói rõ tình hình: không cùng các người đi chơi được rồi, em còn có chuyện quan trọng phải làm! Lão bản Cẩm cũng đồng ý. Sau đó hai đoàn nhân mã phân ra cùng rời đi. Một đội đi tới phòng nghỉ của Lưu Tuyết Hoa, một đội đi sòng bạc vui đùa - dĩ nhiên là, gọi thêm cả những người khác đang nghỉ trong các khách sạn khác! Người chia bài của sòng bạc thấy đám người này rõ ràng là dê béo, ánh mắt đều sáng rực cả lên. Bởi vì vợ tương lai của lão bản đã nói trước với họ rằng: cứ thoải mái mà làm thịt! Hai vợ chồng Nguyễn Chí Mạnh thua hơn năm mươi vạn, lão bản Cẩm chẳng những một phân văn không lấy, ngược lại gấp đôi xin trả lại cho - dĩ nhiên, những người khác không có được phần đãi ngộ này, cho nên Nguyễn Chí Mạnh lại càng kiêu ngạo! Nguyễn Chí Mạnh cảm thấy: người này thật đúng là Thái Thượng mà, vì thế nên lập tức động lòng nói với lão bản Cẩm: " Phỉ La của nhà chúng ta bây giờ giao cho cô đấy!" Chu Anh Lệ sau đó giễu cợt ông ta: "Xem ông đi, hơn trăm vạn đã mua được ông rồi!" Nguyễn Chí Mạnh chê trách bà: "Bà thì biết cái gì? Phỉ La đã muốn như vậy rồi thì cho dù nó có khổ cũng là tự nó chịu lấy, còn chúng ta từ giờ trở đi được yên ổn rồi!" Chu Anh Lệ: "..." Cha bọn trẻ, ông thật quá không biết xấu hổ mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]