Chương trước
Chương sau
Sáng sớm ngày hôm sau, lão bản Cẩm lại có khách. Là cảnh sát Chu Tuấn Bình đã đến lần trước. Có điều cảnh sát Chu cũng không phải đến tìm lão bản Cẩm, cũng không phải tới điều tra phá án, mà người anh tìm gặp là "em gái" của lão bản Cẩm, đồng chí Cẩm Tiểu Song!
Lúc này đồng chí Cẩm Tiểu Song còn đang nửa thân trần trụi, phần còn lại vùi trong chăn ngủ rất sâu. Tối hôm qua, trong khi ngủ "Cẩm Tiểu Song" đã đánh lão bản Cẩm vài lần. Lúc đó lão bản Cẩm vô cùng tức giận, mặc dù rất muốn dựng người nào đó dậy rồi đánh vào cái mông nhỏ một trận nhưng rồi lại không làm được. Cho nên đối với việc cảnh sát Chu muốn gặp Tiểu Phỉ Thúy nào đó thì quả thực, đối với cô mà nói, đây là một yêu cầu hơi khó: tôi đây đang muốn đánh cô ấy còn chưa được vậy mà lại còn phải đi đánh thức cô ấy chỉ vì người đi đường giáp hay sao?
Lão bản Cẩm cự tuyệt. Đại khái thì cô có thể đoán ra được lí do tại sao người này lại tìm đến Tiểu Phỉ Thúy. Vô Hà đã tìm được hồ sơ về anh ta cho cô, bên trong không nói anh cùng Tiểu Phỉ Thúy có mối liên hệ. Nhưng sư phụ của anh thì lại là người phụ trách chủ yếu vụ án Tiểu Phỉ Thúy bị bắt cóc năm xưa, cho nên cô cũng đoán ra phần nào lí do khiến người này tìm đến. Chỉ là, trước tiên đừng nói nơi này không phải X thành, bản thân cảnh sát Chu cũng không là người phải phụ trách vụ án bắt cóc năm đó. Vì vậy có thể nhìn nhận việc này như sau: chuyện xảy ra đã qua nhiều năm như vậy, nếu như đến ngay cả Tiểu Phỉ Thúy cũng không còn muốn nhắc đến thì cô càng không có lí do đáp ứng yêu cầu của một viên cảnh sát mà so với người đi đường giáp cũng không khác gì nhau. Thực lòng thì cảnh sát Chu cũng không có ý định sẽ đi lật lại vụ án này, có lẽ điều thôi thúc anh chỉ là vấn đề thuộc về tâm nguyện chưa xong mà giờ đây đã chuyển thành khúc mắc mà thôi. Vì vậy Cẩm Vô Song cảm thấy không cần thiết phải vì một chuyện không liên quan đến mình lại đi đáp ứng tâm nguyện hay giải quyết khúc mắc cho một người qua đường. Đã vậy lại còn khiến cho Tiểu Phỉ Thúy phải nhớ lại một việc cô ấy không muốn nhớ tới. Cho nên cô đã cự tuyệt.
Hiển nhiên là cảnh sát Chu có chút bất ngờ. Anh tỏ ra vô cùng thành khẩn: "Lão bản Cẩm, tôi biết điều này là vô cùng đường đột, nhưng đúng là tôi có một chuyện rất quan trọng. Hy vọng cô cho phép tôi được gặp tiểu thư Nguyễn... à, tiểu thư Cẩm... Cẩm..."
Đối với sự lúng túng trong cách gọi của anh, Cẩm Vô Song khẽ mỉm cười: "Cảnh sát Chu, chúng ta nên nói thẳng với nhau đi!"
"Xin cô cứ nói."
"Nếu như các anh đã không có năng lực giải quyết chuyện này thì xin đừng lại nhúng tay vào một lần nữa."
"Tôi là người rất có thành ý. Sự kiện năm đó cho tới bây giờ vẫn là khúc mắc của sư phụ tôi. Vậy nên bất kể như thế nào tôi vẫn muốn giải khai cho bằng được."
Cẩm Vô Song vẫn nói bằng một giọng hết sức bình thản, không có vẻ châm chọc cũng như đùa cợt, trong giọng nói cũng không có một chút phập phồng, cứ như là đang kể lại một câu chuyện đã qua mà thôi: "Thành ý lại không phải là năng lực. Nếu như năm đó sư phụ của anh đã không giải quyết được, tại sao bây giờ anh lại cho là mình có thể đây? Hơn nữa, đi đào móc một chuyện người khác đã không còn muốn nhắc đến như vậy thì liệu đó có phải là việc nên làm? Chỉ vì thỏa mãn anh cho cái gọi là giải khai khúc mắc nên mới dù có làm thương tổn người khác cũng vẫn cố làm hay sao, cảnh sát Chu?"
"Năm đó tiểu thư Nguyễn còn nhỏ, nhà họ Nguyễn lại cự tuyệt phối hợp với cảnh sát, nên cảnh sát mới không cách nào lấy được từ tiểu thư Nguyễn bất kỳ manh mối nào. Bây giờ Nguyễn tiểu thư đã lớn, có đầy đủ năng lực để nhớ lại những gì đã xảy ra ngày đó, tôi nghĩ rằng nhất định là chính bản thân tiểu thư Nguyễn cũng rất muốn giải khai tinh thần hỗn loạn năm đó."
"Ý của anh là bây giờ cô ấy không có gia tộc bảo vệ nữa, cho nên anh có thể tùy tiện thẩm vấn hay sao?"
Chu Tuấn Bình cau mày. Như thế này thì lão bản Cẩm có chút ngang ngược rồi. "Tôi cũng không phải có ý như vậy, tôi chỉ là hy vọng tiểu thư Nguyễn có thể phối hợp điều tra mà thôi."
"Xin hỏi trước khi vụ án được đóng lại đã có kết quả điều tra hay không?"
"Không có..."
"Vậy xin các anh hãy tập trung điều tra lại đi đã! Ý tứ của anh tôi sẽ xem xét có nên nói lại với cô ấy hay không."
Ngụ ý coi như chuyện đến đây chấm dứt. Cảnh sát Chu dĩ nhiên nghe rõ, anh quyết định ném ra một mồi: "Vụ án bắt cóc năm đó, bên chúng tôi đã nhận định là do người quen gây án, nói cách khác là do chính người của họ Nguyễn làm. Tiểu thư Nguyễn thân là một người thừa kế của công ty lớn như vậy, hy vọng rằng sẽ không có sói đói chực chờ đi?"
"Vậy anh dám khẳng định không hề biết chuyện cho đến bây giờ mỗi khi ngủ cô ấy vẫn còn sợ hãi chứ?"
Chu Tuấn Bình trầm mặc hẳn. Anh nói: "Tôi sẽ còn đến xin gặp nữa. Hoặc là tiểu thư Nguyễn nếu có suy xét lại thì có thể liên hệ với tôi. Danh thiếp của tôi xin hỏi còn giữ lại chứ?"
"Dĩ nhiên!"
"Đã quấy rầy. Gặp lại sau."
"Chào anh."
2
Lão bản Cẩm dùng tay chống cằm, dùng một loại... ánh mắt nói không nên lời nhìn Tiểu Phỉ Thúy nào đó.
Phía trước là một bàn thức ăn thịnh soạn, đều là những món ăn phù hợp khẩu vị của Tiểu Phỉ Thúy. Nhưng lão bản Cẩm lại làm như không thấy. Dường như trong mắt cô bây giờ chỉ có Tiểu Phỉ Thúy nào đó, mà Tiểu Phỉ Thúy nào đó thì lại đang thẹn thùng. Đang ở nơi đông người nha - đây là ghế lô a - vậy mà cứ liếc mắt đưa tình người ta như vậy thì biết làm sao đây hả trời? Cực kỳ xấu hổ đó nha!
Mắt của Tiểu Phỉ Thúy chớp chớp liền mấy cái, cô thẹn thùng mà đâm đâm ngón tay út: "A Song, vẫn biết là người ta tú sắc khả xan, nhưng chị cũng nên ăn chút cơm nha!"
Lão bản Cẩm:...
Cẩm Vô Song nói: "Em suy nghĩ nhiều quá, đây là vì tôi đang có chuyện phải nghĩ."
Tiểu Phỉ Thúy:... Cái người không hiểu phong tình là gì này thực quá đáng ghét mà!
"Chị đang nghĩ gì vậy?"
"La Phỉ, em có muốn đi ngoại quốc du học hay không?" Mặc dù đã biết tên thật của Tiểu Phỉ Thúy, nhưng Cẩm Vô Song vẫn tiếp tục sử dụng cái tên mình đã quen gọi. Cô vẫn luôn nghĩ đến việc David đang tìm trợ thủ ưu tú làm nghiên cứu khoa học nói lại cho Tiểu Phỉ Thúy nghe, nếu như em ấy mà có hứng thú thì mình có thể tiến cử. Tiểu Phỉ Thúy buồn rầu lấy hai tay chống cằm: "Em cũng có nghĩ đến, nhưng khả năng em xuất ngoại được không nhiều."
"Tại sao?"
"Nếu như chị đã điều tra em thì chắc cũng biết những chuyện xảy ra với em ngày còn bé. Ba em đã lo lắng cho em vô cùng, ông ấy càng lo hơn là sau khi ông chết đi sẽ không có người bảo vệ em. Cho nên ông ấy đã viết một cái di chúc rất kỳ quái..." Tiểu Phỉ Thúy thở dài một cái: "Nếu như em chết trước tuổi ba mươi lăm, bất luận là chết tự nhiên hay vì người khác hại chết, thì bốn mươi phần trăm cổ phần công ty mà em thừa kế cùng tiền lời sẽ được chuyển làm công ích hết cả. Vì nguyên nhân này mà người trong nhà của em tuyệt đối không thể nào thả cho em đi. Bọn họ cảm thấy, nếu như em ra khỏi vùng quản lý của bọn họ thì khả năng em gặp chuyện không may sẽ rất cao..."
Cẩm Vô Song lờ mờ hiểu ra sự phức tạp trong câu chuyện này: quả thực cô nàng Tiểu Phỉ Thúy có đôi khi đúng là rất có năng lực mời mọc cừu hận đến! Cô hỏi: "Đã vậy làm sao em còn chạy được đến đây?"
Tiểu Phỉ Thúy cười hì hì cầm lấy chiếc đũa kẹp lên một khối gà nấu đông: "Ơ này, cái này ăn thật ngon nha!" Cẩm Vô Song thản nhiên nhìn cô mà không hề có vẻ gì sốt ruột cả, chờ xem cô nàng này còn giả vờ được đến đâu. Và thật khó tin là, ấy vậy mà Tiểu Phỉ Thúy lại tỏ ra xấu hổ mà thành thật khai báo, hiển nhiên không phải bởi vì vẻ mặt của lão bản Cẩm nên mới xấu hổ, mà là vì cái tội lỗi của cô thật là làm cho người ta giận sôi lên được...
"Em còn có một cô em họ nữa, vóc người của cô ấy bề ngoài không khác em bao nhiêu. Em đã bịt miệng cô ấy rồi trói lại, bỏ lên giường, sau đó lấy quần áo của cô ấy mặc vào, nói với cảnh vệ là em đang ngủ, không được quấy rầy em, sau đó thì cư như vậy mà nghênh ngang đi ra."
Cẩm Vô Song: "..."
Cẩm Vô Song cố gắng nhịn xuống mà hỏi: "Vậy mà không có người nào phát hiện ra? Còn có, em dùng cái gì 'bịt'?" Không phải là gối chứ? Dĩ nhiên không phải rồi, vì như thế chính là mưu sát! Cẩm Vô Song lấy tay xoa mi tâm, ngăn không cho mình tiến thêm một bước mà tưởng tượng ra cảnh hung tàn.
"Không ai biết a, cô em họ kia của em bình thường vốn là người rất hoạt bát. Chị biết rồi đấy, người nào càng có hào quang tỏa sáng thì lại càng khiến người ta ít nghi ngờ mà." Cô nàng Tiểu Phỉ Thúy lảng tránh không trả lời vấn đề "bịt" kia, lão bản Cẩm liếc mắt nhìn cô: "Trả lời đi!" Căn cứ vào việc cô nàng này trước đây từng hạ độc đối với cô thì cô cảm thấy người này có thể làm được những việc mà cô không thể tưởng tượng ra được.
Cô nàng Tiểu Phỉ Thúy lấy tay sờ sờ cằm: "Nhà em có một ông bác sĩ, ông ta câu kết với bảo mẫu làm bậy bị em bắt gặp được, nên em hỏi ông ấy một ít thuốc mê linh tinh gì đó."
Hỏi? Uy hiếp thì có! Cẩm Vô Song không còn gì để nói nữa. Tim của cô nàng Tiểu Phỉ Thúy này a, chẳng khác gì một vũ trụ đen tối vậy! Rốt cuộc đã có loại hỗn đản nào mà lại dám bắt cóc loại con gái đáng sợ như thế này vậy? Nhìn đi, kết quả đều chết hết sạch đó thôi! Mặc dù thông qua việc Cẩm Vô Hà điều tra mà Cẩm Vô Song hiểu ra được một chút nguyên nhân, nhưng để biết sự kiện một cách tường tận thì không thể. Còn hiện tại, người trong cuộc đang ở ngay trước mặt, cô lại trở nên tò mò muốn biết. Chẳng qua là, nếu như cô nàng Tiểu Phỉ Thúy này còn không có nhắc đến thì cô cũng sẽ không chủ động đi hỏi mà thôi.
Cẩm Vô Song trình bày ý kiến thật đúng trọng tâm: "La Phỉ, tôi thấy em rõ ràng chính là cái đồ biến thái!"
Cô nàng Tiểu Phỉ Thúy nào đó xấu hổ chỗ cúi đầu: "Cám ơn!" Ngay cả biến thái cũng vẫn thích, lão bản Cẩm đây cũng chẳng phải còn biến thái hơn hay sao? O (∩_∩)O ha ha! Trong lòng Tiểu Phỉ Thúy vui mừng đến phun trào, nhưng cũng chỉ có thể thầm vui trong lòng. A Song sẽ nghe không vào lời nói thật này a!
"Nếu như em muốn đi, tôi sẽ giúp em giải quyết vấn đề này." Cẩm Vô Song quay trở lại với chuyện chính. Về năng lực toán học mà nói, cô cho rằng cô nàng Tiểu Phỉ Thúy này còn vượt qua cả chính mình - khó trách năm đó giáo sư lúc ban đầu không hài lòng về Johan - mặc dù Johan thông qua cố gắng lấy được vị trí - nhưng rõ ràng giữa mong muốn và khả năng anh ta có được còn là một khoảng cách quá xa. Năm đó Tiểu Phỉ Thúy bất quá mới là một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, vậy mà đã có thiên phú siêu phàm - cho tới bây giờ cũng không mai một, khó trách giáo sư nhớ mãi không quên được. Cô bắt đầu tưởng tượng, nếu như năm đó Tiểu Phỉ Thúy chưa hề gặp phải chuyện bắt cóc, được học tập với giáo sư Brian giống như cô thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?
Có lẽ... Ách, có lẽ sẽ rất thú vị đây!
Đợi một chút, những lời này, hình như đã trái lương tâm rồi thì phải? Không đúng, Cẩm Vô Song, mi đối với cô ấy quá nhân từ rồi! Không, khả năng lớn hơn là, tập thể bọn họ sẽ bị tức giận đến hộc máu, còn giáo sư bỏ mình trước tuổi!
Tiểu Phỉ Thúy không biết là trong lòng Cẩm Vô Song đang rất bối rối, nên cô phiền muộn thở dài một cái rồi buồn bã nói: "Trước kia em có xem qua một công trình nghiến cứu của giáo sư Brian, trong lòng hết sức ngưỡng mộ cho nên một mực muốn dự thi làm học trò ông ấy. Thực ra là em đã thi đậu rồi, nhưng lại không đi được. Bây giờ cũng không còn thấy thích giáo sư như trước nữa, cho nên cũng không có gì đến mức là muốn hay không ở đây cả. Hơn nữa, lấy trình độ học vấn của em bây giờ thì còn phải thi đại học một lần nữa, sau đó mới đến cao học rồi mới đến nghiên cứu sinh. Mà như vậy thì cho dù em có chăm chỉ đi nữa, cũng phải mất rất nhiều năm. Em không muốn em cùng chị phải tách ra." Câu cuối cùng câu kia gần như ngậm lại trong miệng vậy, Cẩm Vô Song không nghe thấy, nhưng cô lại cảm thấy. Ngay lập tức cô vươn tay dịu dàng xoa nhẹ mái tóc La Phỉ để an ủi: "Hãy làm việc gì mà em thích, tôi chỉ là đề nghị mà thôi."
"Ừm." Tiểu Phỉ Thúy buồn bã đáp lại một tiếng như vậy, cô biết rằng Cẩm Vô Song đang suy nghĩ thay cho mình. Thật lòng cô rất muốn ra nước ngoài học tập, người nhà cũng không thể giữ cô lại được, chỉ cần uy hiếp một chút là cô có thể thực hiện được nguyện vọng của mình. Trước kia cô sống mà không có mục tiêu, cho nên tùy tiện chọn như thế nào cũng không có vấn đề gì. Bây giờ đã có mục tiêu, cho nên lựa chọn trở nên khó khăn hơn. Chỉ là nếu như cô muốn chung sống lâu dài cùng A Song thì rõ ràng là cô cần có một mục tiêu của riêng mình...
Hồi tưởng lại thì mục tiêu trước đây của cô là gì nhỉ?
Sau khi trầm mặc một hồi lâu, cô trả lời Cẩm Vô Song: "Em sẽ nghiêm túc xem xét."
Cẩm Vô Song gật đầu. Cô nói thêm: "Hôm nay có một cảnh sát gọi là Chu Tuấn Bình tới tìm tôi hy vọng là được gặp em. Lúc ấy em đang ngủ, nên tôi đã cự tuyệt rồi. Tôi nghĩ vẫn là nên nói cho em biết thì hơn, để cho em tự quyết định. Em có biết anh ta là ai không?"
"Biết. Nghe nói năm đó khi em đang ở bệnh viện là anh ta chịu trách nhiệm bảo vệ em, lúc ba em mang em đi anh ta còn nói mấy câu. Đối với anh ta em không có ấn tượng gì cả, chỉ là cái tên này còn lưu lại một chút trong trí nhớ... Không gặp!"
Giọng nói trong câu cuối cùng kia đã nói rõ thái độ của cô đối với vấn đề này, cho nên Cẩm Vô Song cũng không nói gì nữa. Cô hỏi: "Ba em lập một cái di chúc đặc biệt như vậy hẳn là có nguyên nhân?"
Tiểu Phỉ Thúy do dự một chút: "Ông ấy chưa từng nói nguyên nhân. Nhưng theo em đoán chừng thì ông ấy cho rằng trong gia tộc sẽ có người này người nọ. Vì để bảo đảm cho tính mạng của em cho nên mới lập ra cái di chúc kỳ quái như vậy, mọi người sẽ vì ích lợi mà cho dù có muốn em chết cũng sẽ không dám ra tay hạ thủ."
"Vậy tại sao lại là kỳ hạn ba mươi lăm tuổi?"
"Ban đầu thật ra là ba mươi tuổi, nhưng sau đó ông ấy không yên lòng nên lại tăng thêm năm năm. Đoán chừng là đến khi em ba mươi tuổi vẫn chưa thể tự bảo vệ mình, mà cũng đúng..." Cô buông thõng tay xuống, vẻ mặt như thể không còn lời nào để nói. Cẩm Vô Song nhìn cô rồi nói: "Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Tiểu Phỉ Thúy mỉm cười: "Hy vọng là thế!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.