Kể từ khi lão bản Cẩm ra tay thu phục viện trưởng bệnh viện, ở nơi này, La Phỉ có được đãi ngộ cực kỳ tốt. Bác sĩ phải là người giỏi nhất, y tá phải là người có kinh nghiệm nhất, gọi cô uống thuốc mà chẳng khác gì phụng dưỡng cô vậy. Thỉnh thoảng không cẩn thận khi đánh thức mà bị cô đánh, cắn thì trên mặt cũng vẫn cứ cười đến như đóa hoa nở rộ vậy. Mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng có thể thấy được là vì viện trưởng đã đặc biệt phân công, thậm chí là trực tiếp xuống ra lệnh, làm cho người ta phải cảm thán rằng quyền lực hoặc đồng tiền thật lợi hại... Lão bản Cẩm mở sòng bạc, không thể nghi ngờ là không có tiền, người có tiền sẽ là người có biện pháp để làm ra chút quyền hoặc là dựa vào người có quyền thế, cho nên, lão bản Cẩm có tiền thì sẽ có quyền hoặc là có chỗ dựa!
Ôn Quả Nhiên giúp đồng chí Tiểu Phỉ Thúy "nông cạn" hiểu được chút kiến thức thông dụng: chúng ta mở được sòng bạc nơi này mà không có núi dựa hả? Không có cái cmnr* làm chỗ dựa mà lại dám mở sòng bạc? Đây không phải là trong hầm cầu tìm cứt sao? Ngay cả những cái quán bên cạnh hẻm nhỏ kia tất cả đều là có chút lai lịch, giống chúng ta đây nếu cứ đường đường chính chính mở sòng bạc lớn là không có cả đất dung thân!
La Phỉ thật tò mò: "Vậy núi chúng ta dựa là ai?" Cẩm lão đại sao? Vừa nhìn thì thấy như là anh ta rất có quan uy!
*
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ke-ve-my-nu-vo-song/1177208/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.