Cẩm Vô Hà vì bị cắn mà vô cùng đau đớn, đã vậy còn không dám đánh trả. Với khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc này, chỉ cần một cái ra tay của cô thì người này chỉ còn là cái túi bằng da mà thôi. Cẩm Vô Hà hướng về phía Cẩm Vô Song gầm lên phẫn nộ: "Cẩm Vô Song... " Giọng nói của cô đầy vẻ uy hiếp. Cẩm Vô Song cũng không có gì phải sợ giọng điệu uy hiếp này. Với cô mà nói thì uy lực của đồng chí này cũng như ngọn gió nhẹ lướt qua thân thể mà thôi. Cô nhìn Cẩm Vô Hà bằng một cái liếc mắt, phỏng chừng người này phải đi bệnh viện ca bài "A ái ối" thật rồi! Cẩm Vô Song tiến lên, thực hành rất thuần thục cái động tác bóp cằm của La Phỉ, khiến cho người này phải há miệng mà buông lỏng thả tay Cẩm Vô Hà ra. Cẩm Vô Hà xuýt xoa vì tay quá đau nhức, lòng còn chưa hết sợ hãi: "Cô ta là cẩu hay sao vậy? Vì sao mới gặp người liền cắn?" Cẩm Vô Song thả cằm La Phỉ ra rồi lui ra hai bước, không mặn không nhạt nói: "Là cẩu hay không tôi không biết, tôi chỉ biết là nếu chị vẫn còn không đứng cách xa thêm một chút nữa thì cô ta sẽ còn cắn tiếp!" "Vụt" một cái, Cẩm Vô Hà lập tức nhảy ra thật xa, lại ngoài ý muốn mà giống Ôn Nhiên cùng phát hiện một điều: người đẹp gì mà quá thật dữ tợn! Cẩm Vô Hà lập tức bỏ đi, để lại một mình Cẩm Vô Song ở lại. Cô thấy người này có lẽ cũng không thể tỉnh lại nhanh được, nên quyết định đi ra phòng khách ngồi đợi. Trong lúc cô đang nghĩ ngợi không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ thì thấy người kia vừa tập tễnh vừa do dự hiện ra trước cửa phòng. Một tay cô ta vịn vào khung cửa, con mắt bất an nhìn khắp phòng, cuối cùng khóa lại trên người cô -- Cẩm Vô Song nghĩ thầm... Không, không kịp nghĩ thì người kia đã bay vèo tới. Không do dự, không chần chờ, không mục tiêu khác, mà nhắm ngay bắp chân của cô. Cẩm Vô Song theo phản xạ sắp một cước đạp bay cô ta ra thì ngay sau đó người kia đã ôm chặt bắp chân của cô, quì sụp xuống trên mặt đất bắt đầu hu hu khóc: "A Song, em vừa gặp phải ác mộng, trong mộng có một con quái thú nhỏ -- trông nó với chị cực kỳ giống nhau. Nó cứ rượt đuổi theo em làm em rất sợ hãi! Thật sự là rất sợ! Hu hu! Hu hu!" Cẩm Vô Song rất muốn nói thế này: đừng sợ, kỳ thật cô mới là con quái thú đáng sợ nhất đấy! Thế nhưng vẻ mặt của "con quái thú" kia lại như đang nói với Cẩm Vô Song rằng: em thật là vô tội mà!! "Sao chị lại ở chỗ này? Sao mọi chuyện lại giống như nằm mơ vậy? Có phải em đang nằm mơ hay không?" Cẩm Vô Song đang suy nghĩ có nên hay không một cước đá văng cô ta ra thì nghe thấy người nào đó bỗng nhiên trầm thấp thanh âm, giống như trong mộng khe khẽ nói nên không khỏi cúi đầu xem cô, sau đó là, phát ra một tiếng hét thảm: "A... " -- Người nào đó đã hung hăng véo cô một cái thật mạnh! La Phỉ xác định: "Có đau a, thì ra không phải là đang nằm mộng!" Cẩm Vô Song không phài là muốn đạp bay cô nữa, mà là muốn trực tiếp đạp chết cô đi! Cho là mình nằm mơ mà trực tiếp véo người ta như vậy hả? Có phải là muốn chết sớm hay không? Cẩm Vô Song nghiến răng nghiến lợi, cái đồ hỗn đản này, cô nhất định phải chết! Cẩm Vô Song quyết định giết chết nàng! Mặc kệ là có phải cô cố ý hay vô ý, nhưng tôi nhất định phải giết chết cô! Nếu hôm nay không giết chết cô thì tôi thật có lỗi với chính mình! Cẩm Vô Song đã quyết định! Cẩm Vô Song không phải là người dễ tin mọi chuyện là tình cờ. Lần thứ nhất thì có thể xem là ngẫu nhiên, nhưng bây giờ thì cô tin chắc người này có vấn đề. Mà người này, mặt lúc nào cũng lộ vẻ "Tôi là người tốt" mà cái vẻ "Tôi thực khả nghi" lại cũng dần biến mất! Cẩm Vô Song đang nghĩ ngợi làm thế nào để mà giết chết người này, thì người nào đó dường như tỉnh ra mà bò lên ôm lấy cổ của cô, khóc đến thảm thiết, cứ như là Cẩm Vô Song mới là người vừa mới ngược đãi cô ta đến sắp chết vậy. Và rồi cô cũng trông thấy Cẩm Vô Song mày cau lại, ánh mắt thật dọa người - "A Song, đau không? Nếu đau thì là thật chứ không phải là nằm mộng rồi! Em đã nghĩ là sẽ không còn được gặp lại chị! Vậy mà lại gặp! Một hai lần thì là trùng hợp, nhưng đến ba lượt bốn lần thì chắc là duyên phận rồi. Nếu phát triển thêm nữa thì tuyệt nhiên đúng là chân ái a. Vì chân ái, chúng ta đừng lại chia tay nữa nhé! Nếu bỏ qua thì rất đáng tiếc!" Câu đầu tiên ngữ khí là ưu thương, câu thứ hai là kinh ngạc, sau đó là sầu não, tiện đà theo thứ tự là đôi mắt tuyệt đẹp lóe lên tưng tia sáng nhỏ. Quá trình này, so với siêu xe BMW còn lợi hại hơn rất nhiều. Porsche muốn đổi tốc độ còn cần đến nửa giây một giây, còn cô ta thì lại biến thành mây bay nước chảy, lưu loát, sinh động quá đi, đến mức không ai theo kịp. Tất cả liền một hơi không ngưng nghỉ, từ ưu thương đến tình thâm, từ tình thâm đến chân ái. Cẩm Vô Song còn chưa ăn cơm, nhưng bây giờ không còn cảm giác muốn ăn nữa. . ngôn tình hoàn Người nào đó vì có ý đồ mà cứ cọ cọ vào ai đó. Cẩm Vô Song bóp chặt ngang người của người nào đó rồi đẩy sang vị trí bên cạnh: "Ngồi qua một bên cho tôi nhờ!" Người nào đó thật đau buồn, mới vừa đây còn không phải là rất dịu dàng mà quan tâm, chăm sóc mình hay sao? Mới không gặp bao lâu mà sao lại trở mặt nhanh như vậy? Đúng nha: "A Song, em mơ thấy chị cắt tóc ngắn! Em còn đang nghĩ có phải vì chị 'xén tóc để quên' em không? Kết quả là mơ chưa xong đã tỉnh, liền tỉnh. Thật đáng tiếc a! Nếu chị không muốn em đi như vậy rồi thì em sẽ không đi nữa!" Cẩm Vô Song: cô đã suy nghĩ quá nhiều! "Rốt cuộc là cô căn cứ vào đâu mà có thể đưa ra kết luận như vậy hả?" Cẩm Vô Song thật sự là bội phục khả năng tưởng tượng của người này: cho là giấc mộng, mơ thấy mình xén tóc, vì vậy mà kết luận là mình không muốn cô ta đi, sau đó mình sẽ giữ cô ta ở lại? Vẫn là câu nói kia: hoa tuyệt thế thế giới, người bình thường thực không cách nào lý giải a! Cẩm Vô Song chỉ vào Cẩm Vô Hà mới vừa tắm xong trở về đứng ngoài cửa: "Này, cô đi theo người đó đi! Người đó tóc ngắn!" Cẩm Vô Hà: "???" Sau khi tắm xong, Cẩm Vô Hà vừa trở về thì thấy được một màn "Tấm chân ái" cực kì bạo liệt kia, vì thế mà cô yên lặng lui trở về, lập tức gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà lập tức nhanh chóng đến đây mà xem cho náo nhiệt, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì thật là đáng tiếc. Cẩm lão thái thái nghe được thì cực kì hưng phấn, bà ôm lấy cái điện thoại hướng về phía con dâu mà kêu: "A Phương, nhanh đi kêu tài xế chuẩn bị xe. Chúng ta đi xem Tiểu Phỉ Thúy, đây không phải là chuyện dễ gặp. Chúng ta phải thật nhanh lên! Mau! Tiểu tử thúi này thật là lừa gạt chúng ta... Không được bỏ lỡ, nhất định phải gặp được chúng nó, chúng ta phải đi ngay!" "Pặp" lão thái thái nghe xong liền cúp điện thoại tung tăng đi tìm Cẩm Vân Long: "Lão ông, chúng ta đi xem cuộc vui! A Song cùng bạn gái chia tay, nghe nói thật náo nhiệt!" "..." Cẩm Vô Hà gọi điện báo cáo xong liền nhanh chóng đi vào xem náo nhiệt. Thế nhưng, vừa xuất hiện đã gặp ngay Cẩm Vô Song chỉ tay về phía mình: "Này, cô đi theo người đó đi! Người đó tóc ngắn kìa" - trong lòng chấm mấy dấu chấm hỏi thật to, còn "cẩu" mỹ nhân kia thì giương con mắt hồng hồng mà nhìn mình, miệng cứ như bị á khẩu: "Chuyện gì thế này?" La Phỉ mê hoặc nhìn Cẩm Vô Hà một lúc rồi mới mở miệng: "Hai người vì để phân biệt ai là ai nên mới một người để tóc dài một một người để tóc ngắn hay sao vậy?" Cẩm Vô Song: "!!!!" Người này đừng quá thông minh như vậy có được không? Bởi trong chuyện này vậy mà cô ta đã đoán đúng! Cẩm Vô Hà trả lời thật đơn giản: "Đúng vậy! Mẹ tôi phân không được, cho nên buộc chúng tôi một người để tóc dài một một người để tóc ngắn, bà ấy cũng dựa vào đó để đặt tên cho chúng tôi!" "!!!!" Bây giờ đến lượt Cẩm Vô Hà hỏi. Cô khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống La Phỉ: "Cô là ai?" La Phỉ nhìn động tác của người này thật muốn hỏi: cái này mà cũng là di truyền hay sao? A Song cũng thường xuyên làm cái động tác này khi muốn đùa bỡn kiếm trò vui! Chỉ nhìn thôi cũng thấy được rằng: vóc người soái nên động tác nào cũng thật soái! Trong lòng La Phỉ tự so sánh để xem trong hai chị em nay ai mới là người soái hơn, nhưng, kết quả là – cô nhìn không ra! Nếu không phải tóc khác nhau, thoạt nhìn tựa như ảnh ngược! La Phỉ nhìn Cẩm Vô Song rồi lại nhìn mỹ nữ tóc ngắn rồi lại đâm đâm ngón tay. Cẩm Vô Song đoán chắc người này lại muốn nói: "Tôi là đối tượng tìm hiểu của cô ấy" mà không nghĩ tới La Phỉ lại rất thành thật mà trả lời: "Một người qua đường!" Cẩm Vô Song cảm thấy trong lòng có một chút vui vẻ. Người này có đôi khi cũng rất thật thà! "..." Cẩm Vô Hà không nói gì mà nhìn cô, vừa rồi là do Cẩm Vô Song đã uy hiếp cô ta hay sao? "À ha, tiểu thư - người qua đường, cô cùng Vô Song là quan hệ gì?" Người nào đó lại tiếp tục đâm đâm ngón tay: "Có một chút quan hệ, mà cũng không hẳn là có quan hệ." Cùng thanh niên Ôn gần gũi một thời gian như vậy, gần đây Tiểu Phỉ Thúy cũng đã bắt đầu học được một chút nghệ thuật nói chuyện. "Đúng rồi, chị là chị hay là em?" "Là chị!" Cẩm Vô Hà nhanh gọn trả lời: "Xin cô hãy nói rõ hơn cái gì mà gọi là 'Có một chút quan hệ, cũng không hẳn là có quan hệ' kia có được không?" La Phỉ thật cẩn thận chỉ chỉ Cẩm Vô Song đang đứng bên cạnh, nói quanh co: "Chính là... Tôi có biết chị ấy. Nhưng cũng không phải là rất quen biết!" Cẩm Vô Song rất muốn vỗ tay. Tốt lắm, phi thường tốt! Khó mà có được người này cũng có một lúc bình thường như vậy! "À, " Cẩm Vô Hà nhìn về phía Cẩm Vô Song: "Là như vậy sao?" "Đúng vậy!" "Nha, vậy vừa rồi tại sao tôi lại nghe được cái gì duyên phận, chân ái, đừng bỏ lỡ --" Cẩm Vô Hà trầm giọng xuống đầy vẻ "Chẳng lẽ tôi nghe nhầm" – CẩmVô Song, La Phỉ: "!!!" Nghe lén đáng xấu hổ! Cẩm Vô Song nắm lấy cổ tay La Phỉ: "Nếu tỉnh rồi thì đi thôi!" La Phỉ vẻ mặt mờ mịt: "A, đi đâu?" Về nhà sao? Cẩm Vô Song không nói một lời, dắt cô đi thẳng! Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bây giờ đang là lúc giấc ngủ trưa! Cho nên... Muốn biết về sau thế nào, xin chờ hạ hồi phân giải!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]