Như những gì Trương Liễm dặn dò, sáng sớm chủ nhật, Chu Mịch đã thu dọn xong quần áo và đồ dùng cá nhân của mình, rời nhà di chuyển đến phòng bệnh VIP của bệnh viện Thành Hòa.
Trước khi xuất phát, đúng lúc bố đang ngồi ăn sáng, nhìn thấy cô nhấc va li nhỏ của mình ra ngoài, vội vàng húp cháo cải bẹ: “Mịch Mịch, con đợi một chút, bố đưa con đến trường.”
Chu Mịch vội vàng lắc đầu: “Thôi ạ, Diệu Ngôn đang đợi con ở cổng, bố cứ ăn từ từ.”
Mẹ đang rửa bát trong phòng bếp, quay nửa người lại: “Không ăn sáng sao? Mấy ngày hôm nay nhiệt độ ngày đêm chênh lệch nhiều, con đừng để cảm lạnh, chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
“Đã biết, con bao nhiêu tuổi rồi chứ, đi đây.”
Giọng điệu cô nhẹ nhàng, nhưng sau khi từ từ đóng cửa nhà lại, vành mắt cô nhanh chóng đỏ bừng lên.
Chu Mịch khẽ hít một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng chua xót, đi xuống dưới tầng.
Người đến đón cô hiển nhiên không phải Hạ Diệu Ngôn mà là Trương Liễm.
Anh đã đợi ở cổng khu dân cư được một lúc, thấy Chu Mịch đi từ phía xa xa lại, đầu cô hơi cúi, mái tóc dài bị gió thổi loạn, anh vội vàng xuống xe để đón.
Bàn tay phải đột nhiên trống không, Chu Mịch vẫn còn mơ màng bị dọa đến nỗi ngẩng phắt đầu lên, va phải tầm mắt của người đàn ông.
Hôm nay Trương Liễm mặc một chiếc áo len mỏng màu xám, là loại ôm người, đường nét nửa người trên được phác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-co-tich-dung-tuc/2456453/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.