Tuần đầu tiên sống chung với Trương Liễm, Chu Mịch đã xác định được một điều.
Đó chính là đứng trước mặt cái người tên Trương Liễm này, giả vờ không quen biết hay tự miễn dịch cơ bản là không thể, anh có một sức hút không có cách nào từ chối.
Anh vẫn luôn ngay thẳng, dứt khoát trên phương diện dục vọng cá nhân, vì thế mà không làm người khác sinh ra chán ghét; nhưng anh cũng rất giỏi trong việc biến ranh giới tình yêu nam nữ trở nên mơ hồ, mờ mịt, đó là một đường nét đứt ở giữa giấy thủ công, không có cách nào cắt đi, cùng lắm chỉ có thể gấp lại, cứ cho là có thể rời khỏi, nhưng mép giấy thực ra vẫn sẽ hợp lại ở đầu bên kia, thậm chí còn được dính bằng keo.
Hoặc là cũng vì cô có hơi sợ sáng, phong cách xử sự lúc thì sáng sủa lúc thì mờ tối của anh hoàn toàn đánh vào phương hướng cá nhân của cô.
Cô không có cách nào cắt bỏ cảm giác mà Trương Liễm đem lại.
Chu Mịch ngồi thất thần ở vị trí làm việc, nhớ đến một người rõ ràng còn không cách cô đến một trăm mét.
Diệp Nhạn vừa đến đã hóng chuyện với cô, chỉ sợ quá chậm: “Mi à, hóa ra em có bạn trai hả, giấu kỹ thế.”
Chu Mịch hoàn hồn, kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”
Diệp Nhạn phá lệ bê một bát mì khô nóng* mang về – đồ ăn nhiều cacbohydrat mà cô ấy luôn coi là kẻ thù: “Tối hôm đi hát đó?”
(*Món ăn truyền thống của Vũ Hán.)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-co-tich-dung-tuc/2456405/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.