Quý Tiết đưa Chu Mịch đến sảnh lớn tầng một tòa 6, còn để hết đồ chuyển phát ở trước thang máy: “Chỉ giúp cô để ở đây thôi sao? Một mình cô đi lên không sao chứ?”
Chu Mịch vội nói: “Không việc gì không việc gì! Ở công ty nặng hơn thế này tôi còn bê được.”
Quý Tiết nói: “Vậy được, tôi đi trước đây.”
Chu Mịch ngây ra, nghĩ đến điều gì đó: “Chờ một chút.”
Chu Mịch mở túi vải treo trên vai mình, rút ra một thanh sô-cô-la Fujiya, lại có hơi lắp bắp: “Cảm ơn anh… Đã giúp…”
Quý Tiết khựng lại, mỉm cười nhận lấy: “Không việc gì.”
Chu Mịch chớp chớp mắt: “Vậy, tạm biệt?”
Quý Tiết gật đầu: “Được.”
Anh ấy quay người rời đi, bóng lưng giống như một nam sinh ở trong khuôn viên trường học trước kia, bình thường người ta sẽ không nhịn được muốn chạy nhanh qua đó trộm nhìn khuôn mặt anh một cái.
Chu Mịch cứ nhìn mãi theo anh ấy đi xuống bậc thang, biến mất ở trong màn đêm.
Sau đó lại thở ra, cong lưng bê đống đồ chuyển phát đó lên.
Sau khi về đến nhà, dì Trần thấy hai tay cô toàn là đồ đạc như muốn chuyển nhà, vội vàng chạy đến giúp cô lấy dép, bê bớt đồ nặng.
Chu Mịch cúi đầu thay giày, lại không nhịn được ngước mắt lên, nhanh chóng quét mắt qua toàn bộ những nơi có thể nhìn trong căn phòng một lượt.
Dì Trần chú ý đến dáng vẻ tìm kiếm của cô, vội nói: “Trương tiên sinh vẫn chưa về.”
“Ồ, cháu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-co-tich-dung-tuc/2456397/chuong-39.html