Vừa dứt lời, Chu Mịch đã cười ra tiếng, là phản ứng trong vô thức. Có quá nhiều bông hoa trái tim không chịu được nữa, không thể không đẩy một bông ra từ trong cổ họng.
“Cười cái gì?” Môi Trương Liễm vẫn dính vào cô khi gần khi xa, hơi thở nóng ẩm.
Chu Mịch cong môi, lông mi gãi lên mặt anh, giọng nói rất nhỏ: “Không tin cho lắm.”
Trương Liễm hỏi: “Tại sao?”
Chu Mịch nói: “Cảm thấy con người anh rất xấu…”
Cô còn chưa nói hết câu đã bị môi anh chặn lại, rất nhanh rất mạnh.
Chu Mịch cảm thấy tức ngực, bàn tay đập đập phát tiết lên bắp thịt trên vai anh.
Trương Liễm cười hỏi: “Vậy mà vẫn thích được người xấu ôm như vậy?”
Chu Mịch chối cãi: “Chỉ là thích được ôm…”
Anh lại hôn cô, lần này dùng phương thức cắt mút, răng đóng giữ ở môi dưới cô, dùng một ít sức để trừng phạt, giống như muốn ngậm đi tất cả những lời trái lòng của cô.
Chu Mịch bị đau thì rên rỉ, trái tim đập thình thịch mạnh mẽ, gương mặt nóng bỏng nhe răng dọa dẫm: “Cẩn thận em cũng cắn anh đấy.”
Trương Liễm hôn cô lần thứ ba, không hề rời đi nữa.
Hai người lại quấn chặt vào nhau hơn, từ đầu đến chân đều đan lại như máy móc khép kín không có lỗ hổng.
Mùi sữa tắm ngọt ngào trên người hòa trộn, hai người giống như hai con vật, tha hồ đùa vui, cắn xé trên mặt đất đầy quả mọng.
Lúc tách ra, bọn họ đều mồ hôi đầm đìa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-co-tich-dung-tuc/2456382/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.