Sau một buổi họp, vì để khống chế gò má nổi lên quá cao, Chu Mịch cảm thấy bản thân mình sắp mặt liệt rồi.
Trên đường trở về chỗ làm việc, mấy đồng nghiệp cùng đường vẫn đang bừng bừng hứng thú thảo luận về chiếc nhẫn bỗng dưng xuất hiện của Trương Liễm, duy chỉ có đương sự là cắn chặt răng, sợ cảm xúc vui vẻ tự đắc sẽ sổ lồng như con chim khách mất khống chế.
Làm gì vậy.
Vừa ngồi xuống, Chu Mịch đã gặm tay, uống nước, nghịch bút, lật tới lật lui tài liệu trên bàn, không có cách nào dừng các hành động nhỏ lại khi tâm thần không yên.
Cô cảm thấy chiếc nhẫn đó không phải là đeo trên bàn tay Trương Liễm, mà đang vòng lấy trái tim cô.
Một tín hiệu màu bạc, thần kỳ không thể tả.
Ý vị nồng đậm, dáng vẻ chớp động giống như ngôi sao thuộc về một mình cô.
Qua một lúc, Chu Mịch cầm điện thoại lên, bắt đầu nghiêm túc lướt trang web và cửa hàng flagship của một số nhãn hiệu, còn nhập vào từ khóa tìm kiếm “Nhẫn”, chọn lựa thật kỹ.
Chiếc nhẫn đó thật sự rất mất mặt.
Đặc biệt là khi xuất hiện trên bàn tay của người như Trương Liễm, thế mà anh lại móc ra ở nơi như vậy, giấu diếm không phô trương, nhưng lại thản nhiên như thường, vào giờ phút quan trọng ấy.
Nhiệt độ trên hai má của Chu Mịch không hề giảm xuống.
Thứ không giảm xuống nữa bao gồm ý cười và nhịp tim.
Một buổi chiều gian nan đến cực điểm.
Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-co-tich-dung-tuc/2456372/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.