Sau khi về đến nhà, tin nhắn Wechat của Trương Liễm bất ngờ gửi đến, chỉ cách nửa giờ đồng hồ, nói với cô: [Tới nhà rồi.]
Chu Mịch vừa trả lời xong email của khách hàng, vừa cười vừa cảm thấy người này đúng là kỳ quái, cô mím môi một lúc: [Em đã hỏi chưa?]
Trương Liễm nói: [Chưa.]
Chu Mịch: [Vậy?]
Trương Liễm nói: [Không biết, chắc là do thói quen.]
Một tay Chu Mịch chống má, gương mặt và hàm răng bị ánh sáng màn hình chiếu trắng bóng: [Em không quan tâm lắm.]
Lại cười: [Thói quen của anh duy trì cũng lâu thật.]
Trương Liễm trả lời: [Anh cũng thấy lạ.]
Chu Mịch mím môi, cảm xúc vừa có chua chát vừa có vui vẻ, không liên quan gì đến nhau: [Ngày mai anh còn đi truyền không?]
Trương Liễm nói: [Xem tình hình.]
Nghĩ đến hôm nay anh chưa thật sự xác nhận mình đã hạ sốt, Chu Mịch bất giác muốn làm rõ: [Xem tình hình là ý gì? Là vẫn phải đi sao?]
Trương Liễm trả lời: [Ngày mai chú ý phòng làm việc của anh nhiều hơn một chút là biết thôi.]
Chu Mịch hừ một tiếng từ khoang mũi: [Không có thời gian, em không thèm nhìn.]
Trương Liễm trả lời: [Vậy thì chỉ có thể ngồi ở chỗ làm việc đoán thôi.]
Chu Mịch: [Nghĩ nhiều quá rồi đấy, em không có thời gian để đoán được không, công ty của anh bận thế nào trong lòng anh không biết sao?]
Trương Liễm: [Tốt lắm, đi làm nên có dáng vẻ khi đi làm, anh thích nhân viên chuyên tâm.]
Chu Mịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-co-tich-dung-tuc/2456334/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.