Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Miêu | Sắc Xanh Lam.
Thiên Phán nhắm mắt quay mặt đi: "Em đương nhiên sẽ sợ rồi, lần nào anh cũng đi nhanh vậy, em sợ ngày nào đó mình không còn đuổi kịp anh nữa sẽ bị anh bỏ lại mất."
"Phán Phán ngốc."
Lục Dao nói xong, cầm điện thoại bàn cho khách gọi quản gia chuẩn bị bữa, rồi bế Thiên Phán lên cùng nhau vào phòng tắm rửa mặt. Thiên Phán rất muốn hỏi Lục Dao nói câu vừa nãy là có ý gì, nhưng cô lại nghĩ, trong mắt anh, có phải cô lúc nào cũng ngốc không? Nghĩ thế, cô tự nhiên không muốn hỏi nữa.
Hai người rửa mặt chải đầu rồi dùng bữa tối xong cũng đã gần đến chạng vạng, Lục Dao không hỏi cô muốn đi nơi nào mà cực kì tùy hứng nắm tay cô rời khách sạn, lại lần nữa bước lên Đại lộ số 5.
Ánh hoàng hôn ẩn hiện giữa những tòa nhà cao thấp của New York, phủ lên đỉnh những tòa nhà cao tầng một lớp phấn vàng kim, tựa như đội một chiếc vương miện cho thành phố này vậy, khiến chốn phồn hoa mang thêm bầu không khí mơ mộng mộng mơ.
Thiên Phán nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút kích động muốn nói cho Lục Dao phát hiện của mình, nhưng đột nhiên, anh kéo cô vào một cửa hàng. Khi Thiên Phán còn đang mải ngắm nội thất cửa hàng được trang trí vô cùng trang nhã với đầy những quầy trang sức và hộp nhỏ điểm màu lục lam, mới chợt phát giác Lục Dao thế mà lại kéo cô vào Tiffany.
"Phán Phán đến New York, cũng là vì muốn đến nơi này nhỉ?"
Tiffany ở Đại lộ số 5 tuy chỉ vài tầng lầu tham quan mua sắm, nhưng lầu một là nơi tiếp đón du khách mạnh nhất, nhân viên phục vụ sẽ rất khó lập tức tiếp đón mỗi một vị khách mới vào, cũng bởi vậy Lục Dao một mặt tùy tiện nhìn xung quanh, một mặt nói chuyện với Thiên Phán.
"Sao... Anh biết?
Thiên Phán lắp bắp khiếp sợ hỏi. Cô rất sợ mình ngủ đến ngu ngơ rồi nói mớ muốn đi Tiffany, nếu thế thật thì phải nói là quá mất mặt.
"Sau khi tới New York, trên đường lúc nào em cũng nhìn đông nhìn tây, nhìn cực kì hào hứng, vậy mà lúc ngang qua đây lại không nhìn sang tủ kính. Theo lý thuyết thì rõ ràng chỗ này phải là nơi con gái thích nhất chứ nhỉ."
Lục Dao thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng lại trên người Thiên Phán, đôi con ngươi sâu thẳm mang theo ý cười, tiếp tục nói: "Anh cứ ngỡ Phán Phán nhất định muốn nói rõ em thíchnhẫn ở đây chứ. Nhẫn đính hôn đã tốn không ít sức lực của anh, nhẫn cầu hôn không bằng Phán Phán tự chọn sẽ tốt hơn."
Lục Dao nói rất nhẹ nhàng, lại khiến Thiên Phán ngây ra như phỗng, trong thời gian ngắn không biết nên hỏi anh "đâu ra cái nhẫn đính hôn này vậy" hay nên hỏi anh "đây là lời cầu hôn à?"
Thiên Phán trước giờ đều không kỳ vọng Lục Dao sẽ cho cô một màn cầu hôn lãng mạn, dẫu sao đến tự tin được anh cầu hôn cô cũng không có, nhưng trực tiếp kéo cô đến Tiffany ở Đại lộ số 5 xong muốn cô tự mình chọn nhẫn cầu hôn, phương thức cầu hôn thế này chắc cũng chỉ Lục Dao làm ra được.
Lúc này Thiên Phán cảm thấy mình như con cá vàng, mở miệng ra mấp máy nhưng lại không biết nên nói gì cho phải. Khi cô cho rằng thêm tí nữa chắc cô phụt nước bọt thật, rốt cuộc cũng rặn ra được mấy chữ: "Nhẫn... Nhẫn đính hôn?"
"Đúng vậy! Vì không rõ lắm con gái sẽ thích kiểu dáng nào nên trong lúc anh tìm người hỗ trợ chọn thì bị phóng viên phát hiện, một phát lên trang nhất."
Lục Dao nói thế làm Thiên Phán nhớ đến chuyện làm cô tan nát cõi lòng hồi trước, kìm không được bối rối trong lòng, hỏi: "Vậy anh và cô ấy...?"
"Phán Phán cũng biết mà, bọn anh quen từ trước, nhưng nửa năm này mới liên lạc lại vì bạn gái mới của cổ nghe nói là đàn em khóa dưới cùng hệ đại học với anh nên xem anh như thần tượng vậy."
"Cái... cái gì? Bạn... bạn gái của cổ?"
Tin tức này đối với Thiên Phán quá chấn động, nhất thời trong đầu cô rối một cục, không biết nên nói gì cho tốt.
"Cô ấy vì lấy lòng bạn gái, cô ấy không những xin chữ ký mà còn xin ảnh chụp anh, thậm chí quà sinh nhật cũng phải có anh chọn giúp. Vốn anh cũng không định để ý cô ấy quá nhiều, nhưng chuyện công việc rất khó tránh, hơn nữa Phán Phán lại còn rời đi tùy hứng như vậy."
Lục Dao nói đến đây thì dừng lại, không nói thêm gì nữa, chỉ là liếc Thiên Phán, biểu cảm có chút thâm sâu khó lường, Thiên Phán cũng đột nhiên chột dạ. Người ngoài không biết thiên kim Cao thị là đồng tính nữ, mà chuyện này Lục Dao cũng chưa từng chủ động đề cập với Thiên Phán.
Lúc ấy Thiên Phán chỉ cảm thấy tình trạng của Lục Dao và người kia quá mức ái muội, nhưng cô lại sợ, không thể nào hỏi được, lại cộng thêm việc Lục Dao nhiều năm qua chưa từng bày tỏ tâm ý chân thành của anh, cảm giác bất an của cô cứ tích lại tích lại ngày một nhiều, cho đến một ngày Lục Dao đi công tác, cô yên lặng thu dọn hành lý rời đi.
Bây giờ ngẫm lại, lúc ấy cô không nói không rằng mà đi, một câu cũng không để lại, sợ là Lục dao cũng kinh ngạc lắm. Dựa vào chuyện cô hiểu lầm anh, cô lại còn lùi bước, nếu anh không đuổi theo, không chừng hai người sẽ chia tay thật.
Cũng bởi vậy, tình trạng hiện tại càng khiến Thiên Phán cảm thấy không tưởng tượng được. Cô không hiểu một người kiêu ngạo như Lục Dao, sao lại mặc kệ tất thảy mà đuổi đến đây, nói cô nghe tâm tình của anh, thậm chí nhẫn cưới cũng chuẩn bị cả rồi được.
"Dao... Anh vì thấy em rời đi mới phát hiện tình cảm của bản thân dành cho em sao? Anh có bao giờ tự hỏi anh là yêu em thật lòng hay chỉ là quen với sự tồn tại của em thôi chưa?"
Edit: Sắc Xanh Lam.
Thiên Phán hơi bất an hỏi. Quá nhiều tin vui cùng ập đến như thế, cô có chút không tin nổi. Lục Dao nghe cô nói, vươn tay niết má cô: "Anh nói rồi, anh không tùy tiện để em là thư ký riêng cho anh. Anh yêu công việc đến vậy cũng đều vì muốn chúng ta có cuộc sống tốt hơn thôi.
Em vẫn luôn nằm trong bức tranh tương lai của đời anh*, không phải chỉ vì em rời đi ba tháng mà anh tự dưng nhận ra anh không thể sống thiếu em."
*trong convert là "nhân sinh quy họa", ai hiểu nghĩa đúng thì nói em với nhé huhu ;v;
Lục Dao nói đến đây lại nâng mặt cô lên, tiếp tục: "Quả thật, ba tháng không em anh đã nghĩ rất nhiều chuyện mới hạ quyết tâm lần này nhất định phải đuổi theo em, nói em nghe cho rõ suy nghĩ của anh, nhưng anh không dự được em hoan toàn không hiểu tình cảm anh dành cho em. Phán Phán thật sự cho rằng nhiều năm như vậy em đều là người đuổi theo bóng hình anh sao? Em chưa bao giờ cần phải đuổi theo anh."
Cô hoang mang nhìn anh: "Vậy, anh vẫn luôn dừng lại chờ em... Nói thế có phải em làm liên lụy anh không?"
"Phán Phán ngốc, đã nhiều năm rồi sao vẫn không hiểu tình trạng này vậy?"
Lục Dao thở dài một hơi, kéo cô đến sát quầy ngoài rìa, ý bảo nhân viên cửa hàng lại đến. Anh cúi đầu nhìn Thiên Phán: "Nghe nói nhẫn cầu hôn phải đáng giá một đến ba tháng tiền lương, thu nhập của anh Phán Phán rất rõ, dựa theo đó mà tính thì nên chọn gì đây?"
Thiên Phán nghe xong sắc mặt đổi 360 độ, vội vàng xua tay nói: "Không... Thế thì quá, quá làm lố."
Làm CEO ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương của tập đoàn thuộc top 100 thế giới, lương Lục Dao một năm lại còn thêm tiền thưởng và cổ phiếu ước tính phải tầm chục triệu đô la Mỹ, ba tháng tiền lương ít nhất cũng cả triệu đô, chỉ dùng để mua một cái nhẫn, đối với Thiên Phán mà nói thì là quá mức thái quá. Ai ngờ Lục Dao còn gật đầu: "Anh cũng cảm thấy kết hôn phải chọn nhiều nhẫn vậy thật là làm quá, nếu thêm nhẫn vàng truyền thống nữa cả bàn tay chỉ còn ngón cái không đeo gì. Cơ mà vì tránh để Phán Phán nghĩ anh không để bụng mấy chuyện cỏn con này, dù có là mười nhẫn cưới cho mười ngón anh cũng mua."
Lục Dao nói đến đây đột nhiên tạm dừng một chút, hơi chần chờ: "Vẫn là Phán Phán nghĩ giá trị con người của anh thấp, ba tháng tiền lương mua kim cương quá nhỏ... Ai, cũng khó trách ba tháng trước em muốn đá anh, viên Tiffany Diamond kia anh không mua nổi."
Tiffany Diamond 128.54 ca-ra màu vàng là dây chuyền vàng lớn nhất thế giới, cũng là báu vật của Tiffany, loại kim cương này hiển nhiên không thể bán, có rất rất nhiều tiền cũng không mua được. Lục Dao lấy vật này trêu chọc Thiên Phán làm thiên Phán chịu không nổi nữa phải vươn tay che miệng Lục Dao lại.
"Đừng nói nữa, em không cần kim cương lớn thế."
*Chú thích của Miêu về Tiffany Diamond:
Tại giải Oscar lần thứ 91 (2019),Lady Gaga đã đeo viên kim cương này. Tiffany Diamond là một trong số những viên kim cương nổi tiếng nhất thế giới, cũng là viên đá ấn tượng nhất trong kho lưu trữ trang sức nhà Tiffany. Viên kim cương màu vàng 128,54 carat được trưng bày và bảo vệ dưới nhiều lớp khóa ở vị trí hàng đầu trong tiệm chế tác trang sức. Trong lịch sử 142 năm của thương hiệu, đây là lần thứ ba viên kim cương xuất hiện trước công chúng.

(Lady Gaga đeo Tiffany Diamond.)
Viên đá quý hiếm được phát hiện lần đầu tiên ở Nam Phi vào năm 1877 và được Tiffany mua lại một năm sau đó. Ban đầu, nó có kích thước là 287,42 carat. Sau đó tiến sĩ George Frederick Kunz của nhà Tiffany chế tác lại với 82 mặt (lớn hơn 24 mặt so với tiêu chuẩn của một viên đá đẹp). Viên kim cương Tiffany được nhà hoạt động xã hội Anh Mary Whitehouse đeo lần đầu tiên tại sự kiện Tiffany Ball năm 1957 ở Newport, Rhode Island. Sau lần xuất hiện trước công chúng đó, biểu tượng Audrey Hepburn đã đeo nó cùng vòng cổ bằng kim cương của Jean Schlumberger để chụp ảnh cho phim Breakfast at Tiffany's. Theo Tiffany, viên kim cương chưa bao giờ được đeo trong một lễ trao giải thưởng. (vnexpress.net)

(Audrey Hepburn đeo Tiffany Diamond để chụp ảnh cho phim Breakfast at Tiffany's.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.