Chương trước
Chương sau
Nhưng khi hai người về đại sảnh khách sạn, Lục Dao lại đến quầy nhận một bưu kiện. Bưu kiện không lớn cũng không nhỏ, được đóng gói tỉ mẩn tinh thế, tuy vậy, bề ngoài bưu kiện không có mô tả hay nhãn hiệu nào trên đó, làm người ta hoàn toàn không thể đoán được bên trong đựng cái gì.
Trong thang máy, Thiên Phán hơi tò mò hỏi anh trong bưu kiện có gì, Lục Dao đột nhiên nở nụ cười có phần nguy hiểm, sau đó hạ âm lượng, nói bên tai cô: "Phán Phán còn nhớ rõ ở trên máy bay đã đồng ý với anh chuyện gì không?"
Những lời này làm Thiên Phán đổ mồ hôi lạnh, trong phút chốc không biết nên cảm thấy thế nào cho phải. Lúc này, thang máy "đinh" một tiếng, mở cửa, Lục Dao không nhanh không chậm dắt tay cô, đưa cô vào phòng, tiếp tục mỉm cười: "Bên trong đương nhiên là... Đồ chơi mà Phán Phán thích nhất."
Lục Dao mở gói bưu kiện, cực kỳ cố ý ở ngay trước mặt Thiên Phán, lấy ra thứ bên trong. Lúc này toàn thân Thiên Phán đều hồng thấu. Trong bọc là hai món riêng biệt: trứng rung và gậy mát xa bằng điện, đều là những món tình thú bình thường Lục Dao thích đem ra đùa giỡn cô nhất.
Lục Dao lắp pin cho gậy mát xa có vẻ ngoài thoạt nhìn đáng yêu nhưng thực ra cực kỳ kích thích, lại còn mở công tắc, để Thiên Phán nhìn thấy nó rung cực kỳ mãnh liệt, vô cùng tà ác nói: "Anh nhớ rõ Phán Phán thích kiểu này nhất. Chỉ cần lấy cái này ra, lần nào Phán Phán cũng ướt rất nhanh, đưa vào không bao lâu đã lên đỉnh. Cho nên Phán Phán đi mà không mang vật gì theo để tận hưởng như vậy, anh đã rất ngạc nhiên đó..."
"Ai... Ai lại mang thứ này đi chứ!"
Thiên Phán mặt đỏ tai hồng xấu hổ mắng. Khi ấy Lục Dao cực thích dạy dỗ cơ thể của cô nên đã mua rất nhiều đồ chơi đùa bỡn cô. Ban đầu cô còn có chút bài xích mấy thứ này, nhưng sau đó Lục Dao dần dần nắm được mấy chỗ mẫn cảm khiến cô chìm đắm, cũng khiến cô phải yêu thích chúng. Dần dà, dưới sự dụ dỗ của Lục Dao và khoái cảm trùng trùng điệp điệp, cô đã không còn kháng cự việc Lục Dao lấy đồ chơi ra chơi cô nữa, thậm chí còn bắt đầu hưởng thụ loại khoái cảm có chút trái đạo đức này.
Quả thật thì theo lời Lục Dao, có vài món sẽ làm cơ thể cô đặc biệt nhạy cảm, cao trào liên tục. Hai món s*x toy lần này Lục Dao mua vừa hay là một trong số đó.
Chỉ là Thiên Phán hoàn toàn không dự được Lục Dao tới New York rồi mà còn đặc biệt mua mấy món này gửi đến khách sạn, thế này... thế này quá... quá khó tưởng tượng mà!
"Phải không? Ba tháng này không có anh vỗ về, Phán Phán lại không mang mấy thứ này theo, không lẽ không cảm thấy thấy cô đơn sao?"
"Không... không có."
Thiên Phán nhắm mắt quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy ý cười tà ác nơi đáy mắt Lục Dao, thậm chí muốn giả điếc không nghe được tiếng rung rất nhỏ của gậy mát xa. Lần nào cũng vậy, khi cô đang muốn kháng cự cám dỗ tình dục, Lục Dao sẽ luôn lộ ra biểu cảm như thế.
Cơ thể của cô đã sớm quen với khoái cảm của những cuộc vui, nên ba tháng qua cô quả thật vì ngăn không được ý niệm nhớ anh, cùng với sự ham muốn của cơ thể, nhiều lần kêu tên anh trong lúc thẩm du, cũng bởi thế nên mới cao trào. Nhưng sau khi đạt cực khoái, cảm giác bất lực và tuyệt vọng sẽ lại càng trở nên sâu sắc hơn. Sau mỗi lần thanh tỉnh, cô sẽ đều hối hận không sao dứt được.
"Nói một chút cũng không cảm thấy cô đơn, nhìn Phán Phán như vậy, vẫn là không đủ quan tâm đến anh."
Lục Dao nửa thật nửa giả thở dài: "Nhưng anh lại cực kỳ cực kỳ cực kỳ cô đơn. Rõ ràng ngày nào cũng có thể nhìn thấy, nhưng không thể ôm được. Vô số đêm anh mơ thấy Phán Phán trở về..."
Lục Dao buông đồ vật trong tay, từ phía sau ôm chặt Thiên Phán, để Thiên Phản cảm nhận phân thân đã dần dần cương cứng, tiếp tục nói: "Trong mơ, Phán Phán ngồi trên người anh, quyến rũ anh, dùng cơ thể xin lỗi anh. Anh ấy, lập tức nhận lời xin lỗi của Phán Phán, nhưng buổi sáng tỉnh lại thì..."
Anh đột nhiên hừ một tiếng, vùi mặt vào sau cổ cô, rầu rĩ than: "Cảm thấy mình giống như thiếu niên mười mấy tuổi ngu xuẩn dễ xúc động vậy, thế mà lại vì một giấc mộng xuân mà không thể kiềm chế bản thân."
Lục Dao ấm ức nói, khiến cho Thiên Phán vừa tức vừa buồn cười, nhưng đồng thời tim cũng đập nhanh không thôi. Trong nhiều đêm tịch mịch nhiều sớm đơn côi, cô vẫn luôn cho rằng chỉ có mình cô đau khổ vì chia tay, không ngờ anh cũng thế.
"Ba tháng qua thật sự không ham muốn?"
Lục Dao tiếp tục thấp giọng dụ dỗ. Đối với một Lục Dao truy vấn như vậy, Thiên Phán rốt cuộc thẹn thùng gật đầu. Anh đan mười ngón tay với tay cô, cũng liếm liếm lỗ tai nhỏ của cô: "Dùng cơ thể em chứng minh cho anh xem, em muốn anh đến mức nào đi."
“Đừng…”
"Phán Phán, trên máy bay em đã đáp ứng anh rồi."
Bị Lục Dao chèn ép từng bước một, Thiên Phán cuối cùng cũng chịu không nổi, cắn chặt răng trả giá: "Em muốn đi tắm trước..."
"Ừm?"
Trong lúc Lục Dao còn ngơ ngác, Thiên Phán đột nhiên đẩy Lục Dao ra, dùng tốc độ cực nhanh vọt vào phòng tắm, "bùm" một cái sập cửa lại. Chưa gì đã nghe thấy tiếng Lục Dao cười cùng tiếng gõ cửa truyền đến.
"Muốn anh phá cửa hở em? Khẩu vị Phán Phán quả nhiên đã nặng hơn rồi nha..."
"Em... Em chỉ muốn chuẩn bị một chút."
Lục Dao ngây người ra một lúc, sau đó mỉm cười tự nhủ: "Chờ em."
Thiên Phán cảm thấy mình mất giá quá mà, lúc đi ra khỏi phòng tắm, dưới lớp áo choàng tắm là cả bầu trời cảnh tiên. Tuy rằng cô và Lục Dao đã có mối quan hệ khăng khít suốt nhiều năm, nhưng chưa bao giờ cô chủ động cầm đồ chơi thẩm qua, càng miễn bàn đến tự chơi trước mặt anh.
Nhưng hôm nay, dưới ánh nhìn nóng bỏng đầy chăm chú của anh, cô ngồi trên ghế sô pha đơn của phòng khách, run rẩy cầm trứng rung, hơi hơi mở ra hai chân.
Dưới lớp áo choàng tắm, có thể mơ hồ nhìn được đoá hoa hồng nhạt giữa hai chân Thiên Phán, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến Lục Dao hài lòng thở dài một tiếng. Cảm giác được phản ứng của Lục Dao, Thiên Phán nhịn không được lập tức đặt tay lên che mắt mình, xem như bị tai trộm chuông.
"Phán Phán, để anh nghe tiếng lòng của em nữa."
Nhìn ra sự chùn bước của Thiên Phán, Lục Dao nhẹ giọng cổ vũ. Thiên Phán rốt cục vẫn lấy hết can đảm mở miệng, thanh âm có chút run run.
"Ngày ấy... Đại khái là sau khi rời khỏi anh hai tuần, em nghe được scandal của anh, nên chạy đi mua ít rượu. Uống xong thì đi tắm, sau đó ngồi trên sô pha nghĩ đến anh, đột nhiên... Đột nhiên em cảm thấy đau, đau lắm, đau đến mức không chịu nổi."
Thiên Phán nói tới đây, tựa như quay về những ngày gian nan trước, hốc mắt ửng đỏ, mà Lục Dao chuyên chú nhìn cô, không nói một lời.
"Lúc ấy, thật sự muốn được anh ôm, cho dù chỉ là đùa bỡn thôi cũng không sao. Chỉ cần được anh ôm, là em có thể thoát khỏi cơn đau này rồi."
Biết rõ yêu càng đậm sâu cũng như uống rượu độc giải khát, nhưng không thể không khát vọng. Rõ ràng biết trầm luân trong dục vọng cũng như thiêu thân lao đầu vào lửa, vẫn không thể ngăn cản bản thân tiếp tục lún sâu. Thiên Phán ấn xuống công tắc đồ chơi, làm quả trứng bạc rung lên, trượt xuống bụng nhỏ bằng phẳng, run rẩy đè lên hoa hạch xấu hổ.
Cảm giác tê tê chậm rãi lan từ giữa hai chân lên bụng nhỏ, rồi len lỏi ra khắp toàn thân. Thiên Phán không nhịn được muốn khép lại hai chân kháng cự luồng khoái cảm, bỗng bị Lục Dao vươn tay bắt lấy cẳng chân trắng nõn, kéo ra, đặt cao lên trên tay vịn sô pha, buộc cô thừa nhận từng chút từng chút sung sướng.
“A a… Dao…”
Mắt Thiên Phán đã có chút mê ly. Ngày trước Lục Dao cũng ép cô mở chân ra, trêu đùa hoa hạch mẫn cảm, sau khi cô động tình sẽ lấy gậy mát xa cọ xát hoa huy*t ướt át.
Nhưng lần này, Lục Dao tuy cầm lấy gậy mát xa, nhưng lại đẩy đến trên tay cô. Thiên Phán không nhịn được nhận lấy, mơ màng cọ xát lên cơ thể, cảm thụ bề mặt mềm mại tinh tế của gật mát xạ, một lúc lâu sau mới bắt đầu di động về hướng hoa huy*t rỉ mật dịch.
____________________
《 Lảm nhảm ngoài lề 》
Miêu: càng ngày càng giảm lượt đọc rồi *sob*, hi vọng sau khi hoàn sẽ được ủng hộ hơn huhu:'(
Hông biết convert ra edit nó kì hay bản thân Chích Thì Giới viết truyện vội nữa nhưng cảm giác như mình khó điều khiển được tốc độ truyện, nhiều chỗ còn khá cứng nữa. Trong quá trình đọc bạn nào thấy chỗ nào sạn sạn cưng hông nổi thì bảo mình với nha để mình nghĩ cách sửa:'( chứ bây giờ mình tự đọc lại cũng chỉ nhắm mắt cho qua được thôi vì cố gắng edit sát cả cv và tạm dịch rồi:'(
Btw mọi người thi học kỳ ổn hong? Mình mới thi xong, còn đang ráng paylak những ngày cuối cùng trước khi ngập mặt. Hoàn xong bộ này mình sẽ lết tiếp "Hmm..." (Hư) - Nguỵ Thừa Trạch. Nhắm được 2 hố nữa rồi nhưng nười quá để sau hjhj:'> Nếu các bạn theo dõi và cảm thấy thích cách edit của mình thì cho một sao ủng hộ với nhaaaaaaa.
Chúc các bạn đọc cụa tui một ngày tốt lành <3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.