Trình Thuỵ Vi đẩy cửa đi vào phòng. Vẫn là nơi ở quen thuộc không thay đổi, nhưng chính Trình Thuỵ Vi cũng cảm thấy một sự lạnh lẽo đến tột độ. Nơi này cùng lắm cũng chỉ là một cái chung cư, không thể gọi là nhà. Trình Thuỵ Vi sống ở chỗ này cũng được hơn hai năm mà vẫn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó. Ngày hôm nay đến nhà Đằng Tĩnh Nhiên, cái cảm giác thiếu vắng bỗng nhiên được lấp đầy. Hoá ra cái mà bấy lâu Trình Thuỵ Vi không biết chính là sự ấm áp của nhà thật sự.
Trình Thuỵ Vi đưa tay bật công tắc đèn, nhìn qua gian phòng trống huơ và mấy thùng giấy đã được thu dọn sẵn. Trình Thuỵ Vi tắm rửa thay đồ rồi leo lên giường nằm. Nói là đi ngủ nhưng căn bản không ngủ được. Chuyện Trình Thuỵ Vi bị mất ngủ đã không phải ngày một ngày hai. Tuy rằng hôm nay Trình Thuỵ Vi đã ngủ khá nhiều ở văn phòng Đằng Tĩnh Nhiên nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ bù lại những ngày mất ngủ dài đăng đẳng kia.
Trình Thuỵ Vi bật ngồi dậy, đeo kính vào muốn tìm lọ thuốc an thần nhưng lại tìm không thấy. Kì lạ, lẽ ra nó lúc nào cũng nên ở trong túi áo khoác ngoài của hắn mới đúng, sao lại không thấy rồi?
Trình Thuỵ Vi nhớ lại lúc ăn cơm cởi áo khoác ngoài ra để trên ghế, giữa buổi có đi nhà vệ sinh rửa tay một lần. Đoán chừng chỉ có lúc đó áo khoác mới rời người. Trình Thuỵ Vi vuốt gọn mái tóc dài ngang eo, nhấc điện thoại lên bấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-vet/2783713/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.