Hoàng Phong nhìn tập tài liệu trầm ngâm, Tường Quân bên cạnh vẫn hồ nghi về người con gái này. Linh tính của một kẻ từng nắm trong tay binh quyền, cậu cảm nhận ở Lan Anh không hề có chút khí chất gì cho dù trên người cô có mùi hương kia đi chăng nữa.
Lẽ nào có sự nhầm lẫn gì?
Tường Quân nhìn Hoàng Phong.
"Anh có muốn tôi điều tra thêm không?"
"Không!"
Hoàng Phong thở hắt ra trả lời, anh nhắm nghiền đôi mắt lại, tâm trí trôi dạt về một nỗi niềm xa xưa.
Gần đến ngày sinh nhật của Ngọc Khánh, bà Thảo mẹ của cô chợt dâng lên trong lòng một nỗi lo âu. Ông Minh cũng hiểu tâm tư của vợ, ông gấp tập tài liệu xòn dang dở trên bàn, nhẹ bước đi đến bên cạnh đặt tay lên vai bà Thảo.
"Khuya rồi, có chuyện gì mà bà tâm trạng vậy?"
Bà Thảo khẽ thở dài nhìn chồng, rồi anh nhìn chuyển ra bên ngoài khu vườn đang bao phủ bởi màn đêm.
"Ông có nhớ chuyện cách đây hơn mười năm không? Khi con bé Ngọc Khánh chỉ mới gần mười tuổi?"
Ông Minh đưa tay tháo cặp kính trên gương mặt khẽ gật đầu.
Trở lại mười năm trước, trong một dịp lễ Phật giáo. Gia đình bà Thảo đi đến một ngôi chùa để thăm viếng, chuyện sẽ chẳng có gì nếu như vị sư trụ trì không nhìn cô con gái của họ chăm chú.
Hai vợ chồng vốn rất tín ngưỡng và tin vào tôn giáo, họ cố tình nán lại sân chùa, đợi khi khách thăm đã tản bớt. Bấy giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-vet-nang-hau/3494317/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.