Hoàng Phong đau đớn từ ngày Thanh Vân qua đời, chàng chẳng màng đến triều chính, suốt ngày tự nhốt mình tại Đông cung. Nỗi đau luôn ám ảnh cả trong giấc ngủ, đôi mắt sâu trũng mất ngủ, gương mặt cũng gầy gò đi phần nào. Cả Đại Thành chìm trong tang thương đau xót.
Chàng tự trách bản thân không bảo vệ được người mình yêu, nếu như hôm ấy Hoàng Phong không nán lại lo chuyện kinh sớ, nếu như chàng đến Đông cung sớm thì
Thanh Vân đã không xảy ra chuyện gì.
Nỗi đau cào xé hơn khi Thanh Vân lại là một xác hai mạng, đứa trẻ không có tội tình lại chết oan ức theo mẹ. Hoàng Phong nào hay ngày hôm ấy đã là ngày định mệnh Thanh Vân phải chết.
Đêm ấy, sau khi Thị Đào rời đi, Thanh Vân ở trong phòng bất chợt người run lên, nàng cảm giác cả thân thể lạnh toát. Bên tai văng vẳng tiếng u u, rồi như có ai gọi tên nàng.
"Thanh Vân.."
"Thanh Vân..."
Thanh Vân quay đầu hai bên xem tiếng ai gọi, nhưng hoàn toàn không thấy ai. Tiếng gọi lại vang lên, nàng sốt ruột trả lời.
"Ai vậy?"
Bỗng ánh mắt nàng trợn ngược kinh hãi, trước mặt nàng là một bóng đen to lớn, hắn có đôi mắt đỏ rực như hai đốm than đang cháy lên. Thanh Vân sợ hãi muốn hét lên nhưng cổ họng nàng đau đớn, tiếng kêu cứu bị giữ lại trong cổ. Nàng đưa tay lên cổ cố cào cấu để gọi người đến cứu nhưng vô vọng. Cái bóng càng lúc càng đến gần, hắn phà ra hơi thở hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-vet-nang-hau/3494305/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.