An Tây.
Tại một ngôi nhà sàn cao lớn trên một vùng núi, Mộ Tùng Kha đang ngồi xếp bằng, tay bắt ấn miệng lầm rầm khấn nguyện. Căn nhà thiếu ánh sáng, chỉ có chút ít tia nắng chiều rọi vào, cùng ánh đèn dầu in bóng lên vách.
Mộ Tùng Kha ngồi đó, trước mặt hắn là một chiếc bàn được bài trí kì lạ, có nhiều bức tượng lớn nhỏ, chẳng biết hắn thờ ai nhưng mỗi bức tượng đều có gương mặt đáng sợ. Ngay giữa bàn thờ, hắn đặt một chậu cây không quá to.
Cành cây khô khốc, mốc meo, nhưng phần lá lại tươi tốt lạ thường, những chiếc lá có màu huyết dụ, từng đường gân lá nổi lên gớm ghiếc.
Hắn nói gì đó bằng thứ ngôn ngữ kì lạ, bên tai vang lên tiếng ù ù như ai đó đang trả lời. Mộ Tùng Kha ra vẻ hài lòng gật đầu, hắn cắm thêm một nén nhang, tay còn lại nắm cổ một con rắn nhỏ rồi vặn mạnh. Tiếng răng rắc của xương bị bẻ vang lên, con rắn vùng vẫy một lúc, cuộn vào tay Mộ Tùng Kha rồi dần đơ ra. Tiếp đó Mộ Tùng Kha thả xác con rắn lên cành cây được đặt trên bàn thờ.
Một làn khói xanh ma mị bốc lên từ cái cây, trong tích tắc xác con rắn bị phân hủy bốc mùi thối lợm giọng.
Xong xuôi, Mộ Tùng Kha đứng dậy đi ra bên ngoài, hướng ánh mắt về phía nước láng giềng.
"Công chúa! Nàng còn thâm độc hơn cả pháp sư ta đây!"
Một tràng cười sảng khoái vang lên, bầy chim kêu quang quác đập cánh bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-vet-nang-hau/3494297/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.